Rốt cuộc lúc Chu Tự Hàn ôm bảo bối nhà anh lên thì chính là tâm tình kia! Tựa như Đậu Nga, oan đến nước mắt thiếu chút nữa rớt xuống, ôm Sở Dĩnh không buông tay ra, làm cho Sở Dĩnh dở khóc dở cười, trừng mắt liếc anh một cái nói: " Anh sao vậy? Mới mấy ngày không thấy thôi mà."
Chu Tự Hàn vừa nghe cũng không vui lòng: "Thế nào không đến nỗi, bảo bối, lòng người này sao hung ác vậy? Thật đúng là độc nhất chính là lòng dạ phụ nữ mà, em tự tính toán đi, đã một tháng, ngay cả vợ anh cũng không thể chạm qua, ngày đó leo qua tường nhà họ Nhạc, còn bị chó nhà họ Nhạc đuổi thê thảm không nỡ nhìn. . . . . ." Liếc thấy vẻ mặt cười trộm của Sở Dĩnh, Chu Tự Hàn càng thêm bất mãn, miệng tới đây gặm cô một hớp: " Bảo bối, em còn cười nữa, còn cười sao, chồng em thiếu chút nữa bị chó cắn chết rồi, không được, tối hôm nay em phải bồi thường, bồi thường đi. . . . . ." Bộ dạng hẹp hòi tính toán chi li này, làm Sở Dĩnh rất vui vẻ.
Sở Dĩnh đưa tay ôm chặt cổ của anh rồi kéo qua, hai người đối mặt với nhau, cô dùng giọng nói tràn ngập hấp dẫn hỏi: "Anh muốn em bồi thường như thế nào hả?"
Ở khoảng cách gần như vậy hô hấp Chu Tự Hàn cũng có chút nặng nề hơn, làm hòa thượng một tháng, anh dễ dàng sao, trong ánh mắt giống như ẩn chứa lửa, rơi trên môi mê người của bảo bối nhà anh, chợt thấy cả người như ở trên lửa, cổ họng khô khó chịu, theo bản năng nuốt nước miếng hai cái, tay đã bắt đầu không thành thật tới cởi quần áo của Sở Dĩnh.
Nhưng váy cưới này không chỉ có kiểu cổ, ngay cả cách mặc cũng giống vậy, sờ soạng nửa ngày không có sờ thấy khóa kéo, trán Chu Tự Hàn nhanh chóng đầy mồ hôi, Sở Dĩnh lại cười không được.
Chu Tự Hàn khẽ cắn răng: "Bảo bối em tự cởi đi, một lát xem anh thu thập em như thế nào." Dứt khoát vén váy từ dưới lên đầu, nghĩ đến đi thẳng vào vấn đề, bộ dáng kia như sắc quỷ tám trăm năm chưa từng thấy phụ nữ, bắt được chân Sở Dĩnh liền quay hai bên, lại bị Sở Dĩnh đạp một cước tới đây.
Chu Tự Hàn không có nắm giữ trọng tâm tốt, bị Sở Dĩnh đạp từ trên giường xuống dưới đất, ngồi dưới đất, Chu Tự Hàn ngạc nhiên nhìn chòng chọc Sở Dĩnh mấy giây, lật người đứng lên liền nhào tới, Sở Dĩnh còn nhanh hơn anh, vừa nhìn khuôn mặt có chút âm trầm kia, cũng biết anh thẹn quá thành giận, nếu bị anh đè lại, không biết bị giày vò thế nào đây.
Sở Dĩnh vô cùng nhanh nhẹn nhảy dựng lên chạy ra ngoài cửa, mới vừa chạy đến trên khung cửa liền bị Chu Tự Hàn nhào vào trên mặt thảm, Chu Tự Hàn rất hăng hái, cố ý cắn răng nghiến lợi nói: "Đạp anh liền muốn chạy sao, chạy chỗ nào, cô nàng này, để đại gia anh hôn một cái, ngày khác về nhà với đại gia cật hương hát lạt sống qua ngày đi. . . . . ." Phốc. . . . . . Sở Dĩnh cũng không nhịn được nữa, cười thiếu chút nữa gãy cả lưng, khoan hãy nói, tuy nói là Chu Tự Hàn ngẫu hứng diễn nhân vật này nhưng thật sự coi như là diễn xuất sắc. Sở Dĩnh đánh giá, nếu như ở cổ đại, Chu Tự Hàn này nhất định là con nhà giàu chuyên làm xằng làm bậy, trắng trợn cướp đoạt phụ nữ đàng hoàng.
Làm sao Chu Tự Hàn còn quản đến cô cười hay không cười nữa, tập trung tinh thần liền chạy đi giải khát, đè Sở Dĩnh xuống đất lục lọi nghiên cứu nửa ngày, cuối cùng cởi quần áo trên người cô xuống, cũng không đoái hoài tới trên giường hay không trên giường cái gì, đang làm ở trên mặt thảm . . . . . .
Nói tóm lại Chu Tự Hàn vẫn là thích làm từ sau lưng, nói không chừng có lẽ như vậy còn có cảm giác chinh phục, anh thích loại cảm giác khống chế đó giống như phía dưới là một con ngựa dành riêng cho anh, cưỡi sướиɠ vô cùng, bàn tay còn đưa đến bóp hai con thỏ đằng trước này, mềm mại, trắng trẻo, thỏ trắng bé nhỏ nhảy không ngừng, thở hổn hển, tăng tốc độ, cái loại tần số điên cuồng đó, Sở Dĩnh không nhịn được rêи ɾỉ . . . . . .
Vẫn còn bị người đàn ông trên người ghét bỏ thanh âm hơi nhỏ, giơ tay lên tát một cái về phía mông nhỏ của cô, trong miệng còn không ngừng mà nói: "Kêu lớn tiếng một chút, bảo bối, được chồng em làm có thích hay không? Ừ, thích thì kêu ra ngoài đi, anh muốn nghe em gọi, lớn tiếng một chút, nhanh lên một chút. . . . . ."
Ngược lại Sở Dĩnh không có cảm thấy đau, mà cảm thấy có loại tư vị tươi đẹp rất khó tả, rất sảng khoái, nếu không sao trong phim AV Nhật Bản thường xuất hiện loại tình tiết này, xem ra cũng là có căn cứ thực tế nhất định, nhưng mà đối với yêu cầu này của Chu Tự Hàn, cô vẫn ngậm miệng không chịu phối hợp, ngược lại thanh âm nhỏ hơn một chút, cắn môi rầm rì.
Loại trống không kéo dài đó, Sở Dĩnh cảm thấy giống như chết qua một lần, lúc xuống địa ngục, lúc lên thiên đường, lúc làʍ t̠ìиɦ, Sở Dĩnh cũng cảm thấy rất thoải mái, tràn trề vui vẻ, dễ chịu.
Chu Tự Hàn lại không đi ra ngoài, còn đang ở trong cơ thể cô, chỉ là ôm cô xoay một vòng, hai người nằm nghiêng ở thảm trải trên sàn, bàn tay lúc có lúc không vuốt ve sống lưng của bảo bối trong ngực anh, giống như muốn lấy lòng, chậm chạp lại ôn tồn.
Hơi đợi trong chốc lát, chờ vẻ nhiệt tình này hoàn toàn chậm rãi qua đi, mới ôm bảo bối đi vào bên trong phòng tắm để tắm rửa, ôm Sở Dĩnh ở trong ngực, ngồi ở trong bồn tắm mát xa to như vậy, Chu Tự Hàn chợt nhớ tới tình cảnh hai người trong suối nước nóng lần trước.
Dưới ánh trăng xuyên qua trên vách suối nước nóng, bảo bối nhà anh nằm ngửa ở nơi đó, nước màu trắng sữa chảy ra khỏi thân thể của cô, cổ xinh đẹp, mông vểnh lên, ngực tròn, bụng bằng phẳng, dưới bụng, một mảnh rừng thơm mát rậm rạp, đào nguyên cốc thấp thoáng, như ẩn như hiện trong nước, ánh trăng mông lung xuyên qua trên đầu, đẹp đến hấp dẫn linh hoạt như vậy.
Từ góc độ của Chu Tự Hàn nhìn xuống, thật sự làm cho máu anh sôi sục, bởi vì da của bảo bối nhà anh rất trắng, cho nên chỗ đó cũng trắng mịn hơn so với người khác, tràn ra một ít dịch ở trong nước, giống như một đóa hoa nở rộ trong nước, khe màu hồng giấu ở bên trong một lùm hoa cỏ rậm rạp, không nói ra được xinh đẹp bao nhiêu, chỉ là trong cái miệng nhỏ nhắn khạc ra lời nói rất sát phong cảnh.
"Chu Tự Hàn em không còn hơi sức nữa rồi, thật đó, anh đừng lăn qua lăn lại nữa, hôm qua em ngủ không ngon, hiện tại rất mệt mỏi, em muốn ngủ, sáng mai sẽ tiếp tục có được hay không?" Sở Dĩnh cũng là thật sự mệt nhọc, buổi tối hôm qua cô ngủ không ngon, nghĩ đến việc mình sẽ gả cho Chu Tự Hàn, thế nhưng cô lại không ngủ được, rất không có tiền đồ.
Thật ra thì Sở Dĩnh cũng cảm thấy, mình có phần dối trá một chút, trong miệng luôn nói đời này không tin tưởng tình yêu nữa rồi, lại bất giác yêu Chu Tự Hàn, thậm chí gả cho anh, bởi vì động lòng yêu, cho nên Sở Dĩnh giống như tất cả các cô dâu khác, tràn đầy chờ mong đối với cuộc sống hôn nhân tương lai, đồng thời cũng có cảm giác không xác định, dù sao thì chuyện trước kia của Chu Tự Hàn thật sự rất mệt mỏi.
Bây giờ là anh ấy yêu mình, không sai, nhưng phần năng lượng tình yêu này duy trì được bao lâu, một tháng, một năm, mười năm, những việc này đều không phải là Sở Dĩnh muốn, cô là người phụ nữ rất tầm thường, cô muốn cả đời, Chu Tự Hàn có thể cho cô sao, có thể yêu cô cả đời như thế này không?
Trong một tháng không thấy Chu Tự Hàn này, mỗi ngày Sở Dĩnh đều suy nghĩ đến những việc này, giống như đi vào ngõ cụt, cũng lượn quanh không ra ngoài nữa, ngày hôm qua trước khi đi lấy chồng, hai mẹ con cô ngủ cùng nhau, mẹ cô mới nói với cô: "Dĩnh Nhi, những thứ tình yêu kích tình này chỉ có thể là nhất thời, phần lớn thời gian đều là vô vị, nhưng bởi vì vô vị có lẽ càng có thể đủ nước chảy đá mòn, hôn nhân là cần tin tưởng và kinh doanh, con là đứa bé thông minh, mẹ tin tưởng con sẽ làm vô cùng tốt, cha con ở trên trời cũng sẽ phù hộ cho cả đời con được hạnh phúc."
Cho dù mẹ nói nhiều như vậy, Sở Dĩnh vẫn có chút thấp thỏm như cũ, cho nên ở trong hôn lễ, cô mới không chịu đựng được mà hỏi một câu như vậy, nhưng bây giờ vào lúc này cô tin tưởng Chu Tự Hàn yêu mình, rất yêu rất yêu, yêu cũng muốn nhanh giày vò chết cô.
Chu Tự Hàn cúi đầu thấy bảo bối nhà anh quả thật ngay cả mắt cũng không mở ra được, không hài lòng nói: " Nhưng hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, anh mới làm mấy lần thì em liền kêu mệt, người đàn ông của em không ăn suốt cả một tháng, vào lúc này thật không dễ dàng gì mới khai trai được, mới như vậy liền xong chuyện thì không thể được."
Con mắt của Sở Dĩnh miễn cưỡng mở ra một đường nhỏ: "Nhưng mà em rất mệt mỏi." Chu Tự Hàn nói: "Vậy em ngủ đi, anh tự mình tới." Sở Dĩnh không khỏi liếc anh một cái, mỗi lần đều nói như vậy, nhưng chưa một lần nào để cho cô ngủ yên, ý niệm vừa mới chuyển tới đây, Chu Tự Hàn đã đổi tư thế, nằm ở trên người cô, đỡ em trai cứng rắn đi vào, nằm ở trên người cô giống như một con tinh tinh lớn, lại cắn, lại liếʍ, lại sờ vào, phía dưới kịch liệt đụng theo nước chảy ấm áp, hưng phấn không được.
Sở Dĩnh rất buồn bực, Chu Tự Hàn sẽ không sợ ngày đó muốn chết rồi. . . . . . Giày vò từ trên mặt đất đến phòng tắm, từ phòng tắm giày vò một dãy đủ, vẫn không có ngừng nghỉ, trở lại trên giường tiếp tục giày vò, Chu Tự Hàn có thể tính động phòng hoa chúc quá đáng giá rồi, cho đến khi ánh sáng từ rèm cửa sổ bên ngoài xuyên thấu vào, Sở Dĩnh còn đang khoác nửa người lên bên trên giường, bị Chu Tự Hàn khiêng chân làm tiếp, làm cho đùi và chân Sở Dĩnh mềm nhũn ra, giống như không có gân cốt một dạng, giọng nói cũng khàn khàn.
Cô không thể nhịn được nữa rốt cuộc nổi giận: "Chu Tự Hàn, anh xong chưa?" "Xong rồi xong rồi, bảo bối, em đừng có gấp chứ, để cho người đàn ông của em sung sướиɠ một lát đã, a. . . . . ." Thật dễ dàng xong chuyện, còn đặc biệt thỏa mãn run lên. . . . . . Sở Dĩnh không quản anh nữa, nhắm mắt lại đi ngủ, cô quá mệt mỏi, coi như động đất cũng không làm cô tỉnh ngủ, cô rất buồn ngủ!
Sở Dĩnh ngủ một giấc này không biết bao lâu, lần nữa tỉnh lại, cũng không phải là tự nhiên tỉnh, là do không cách nào khống chế được cảm giác trên người, bị phản ứng sinh lí làm cho tỉnh lại, mở mắt ra đã nhìn thấy, hai chân của mình bị Chu Tự Hàn tách ra, lão đại anh đen tối đâm vào trong đó, lại liếʍ, lại cắn, lại hôn, một mình chơi đang hưng phấn. . . . . . Thấy cô tỉnh, Chu Tự Hàn lưu loát đem cô lật lại, liền đi lên. . . . . .
Chu Tự Hàn theo lễ nghi cổ của nhà họ Nhạc trôi qua động phòng hoa chúc, toàn bộ qua hai ngày hai đêm, đến ngày thứ ba, anh mới đem ŧıểυ tức phụ mệt mỏi đến mức đi bộ cũng thấy vất vả về nhà, từ nam đến bắc, bảo bối nhà anh ngủ suốt dọc đường đi, đến nhà lại bị giày vò một lần nữa, rốt cuộc đến thời điểm ngừng nghỉ, đã qua ngày mùng một tháng năm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Dĩnh gầy đi trông thấy, làm bà nɠɵạı Sở Dĩnh đau lòng, lão thái thái muốn đem Sở Dĩnh về nhà nuôi dưỡng tiếp, Sở Dĩnh tự mình phản đối trước, bây giờ cô thật sự sợ Chu Tự Hàn rồi, còn không bằng ngày ngày để cho anh phát tình đi, nếu như bị nghẹn một trận, cô không chết cũng bị lột mất một lớp da.
Tóm lại, cuộc sống sau cưới của Sở Dĩnh chính là: "Yêu nhiều hơn nữa, cũng không bằng làm được nhiều, làm nhiều hơn nữa, cuộc sống cũng hài hòa."
Tác giả có lời muốn nói: đã thay đổi, coi như là kết cục đi, ngày mai viết nɠɵạı truyện nhỏ thông báo tình tiết chưa hết một chút nữa, liền hoàn toàn kết thúc, cảm thấy viết văn này có chút loạn, giống như rất nhiều độc giả nói có cứng rắn tổn thương, hay là công lực của tôi không thích hợp, cần rèn luyện nữa, chỉ mong bản sau có tiến bộ nhảy vọt, ba ngày sau tôi bắt đầu viết truyện mới, muốn viết một chuyện ân oán tình thù, muốn viết tình tiết kịch liệt phong phú, mong mọi người tiếp tục ủng hộ! Ít nhất hố mới vẫn có bảo đảm ở đây, cám ơn mọi người đi theo một đường đến cuối cùng, càng thêm cảm ơn những phách vương chuyên quăng tiền kia, cúi người chào chào, hẹn gặp lại.