Dưới Tháp Lôi Phong (Pháp Thanh)

Chương 18:  Quỷ Khốc Lâm

Trước Sau

break

Trong núi không năm tháng, đông tàn xuân đến cũng chẳng hay.

Phía Tây Trấn Giang, dãy núi trùng điệp được gọi là Cửu Lĩnh. Địa hình nơi đây hiểm trở phức tạp, từ trường kì dị, nếu không có người dân địa phương dẫn đường, người ngoài vào đây có tám chín phần sẽ lạc hướng.

Trong Cửu Lĩnh, nổi tiếng nhất phải kể đến Quỷ Khốc Lâm. Rừng Quỷ Khốc rộng lớn đến mức khó có thể tưởng tượng, địa hình quỷ dị, lệ quỷ yêu tinh hoành hành, nguy hiểm rình rập khắp nơi. Giờ đây, hai người một lừa đang đứng ở lối vào Quỷ Khốc Lâm.

Quỷ Khốc Lâm âm khí bức người, chướng khí bao phủ, cây khô rắc rối khó gỡ như bóng ma, bốn bề vắng lặng, chỉ có tiếng gió rít gào, nghe như tiếng khóc than ai oán của vô số vong hồn không được siêu thoát.

Hỏa Thiêu run lẩy bẩy, răng va vào nhau lập cập. Ngay cả súc sinh cũng cảm nhận được sự đáng sợ của nơi này, vậy mà Nghiệp Chỉ vẫn kiên quyết muốn đi vào.

"Này, ngươi không có mắt à?" ŧıểυ Thanh chỉ vào một khúc xương cánh tay lộ ra ở lối vào.

"Con đường này xuyên qua Cửu Lĩnh chỉ mất bảy ngày, nếu ngươi không dám đi thì có thể mất một tháng leo núi vượt qua Quỷ Khốc Lâm, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp nhau ở dịch trạm Cẩm Quan." Nghiệp Chỉ thản nhiên nói, cứ như con đường âm u trước mặt y là đại lộ quan phủ xây dựng, muốn đi thì đi, chẳng sợ yêu ma quỷ quái nào cả.

"Ai nói ta không dám đi? Ta là sợ ngươi chân cẳng bất tiện, gặp nguy hiểm chạy không thoát!" ŧıểυ Thanh rất khó chịu khi bị Nghiệp Chỉ coi thường, lập tức đi trước mặt y dẫn đường, vừa đi vừa lớn tiếng quát: "Ê, tên nào không có mắt dám đến đây, đến một giết một, đến hai giết hai!"

ŧıểυ Thanh vừa dứt lời, tiếng gió rít gào bỗng im bặt, bốn bề yên tĩnh đến lạ thường. ŧıểυ Thanh định bước lên con đường đất phía trước thì Nghiệp Chỉ lên tiếng: "Rẽ trái, con đường đó dẫn đến bãi tha ma."

"Ngươi biết đường?" ŧıểυ Thanh kinh ngạc quay đầu lại: "Vậy sao ngươi không đi trước, chờ xem ta làm trò cười à?"

Nghiệp Chỉ cũng bất lực, nhưng y không muốn phí lời tranh cãi với ŧıểυ Thanh, bèn hỏi ngược lại: "Ngươi có cho ta cơ hội nói không?"

"Được rồi, vậy ngươi dẫn đường đi." ŧıểυ Thanh bĩu môi, ngoan ngoãn đi theo sau Nghiệp Chỉ.

Nghiệp Chỉ quan sát con đường phía trước, tìm kiếm dấu hiệu. Y chủ động lên tiếng: "Dù nghe thấy gì cũng đừng..."

"Ơ kìa, hát hay quá, ta đi xem đây!" Chưa đợi Nghiệp Chỉ nói hết câu, ŧıểυ Thanh đã chạy theo tiếng hát u oán, du dương của người con gái. Cũng chẳng trách nàng được, nàng vốn là người ưa náo nhiệt, ở cùng với Nghiệp Chỉ, kẻ kiệm lời như khúc gỗ, khiến nàng sắp phát điên đến mức nói chuyện với cả con lừa.

"Ngươi!" Nghiệp Chỉ quay đầu lại, chỉ thấy ŧıểυ Thanh đã chạy biến vào rừng cây. Y thở dài một tiếng, bất lực với tính cách ngang bướng của ŧıểυ Thanh, rồi vỗ nhẹ lên cổ Hỏa Thiêu: "Cứ đi tiếp đi, không cần quan tâm đến nàng, nàng sẽ tự đuổi theo."

Hỏa Thiêu cứ ba bước lại ngoái đầu nhìn xem ŧıểυ Thanh có quay lại không. Tiếng hát du dương bỗng nhiên im bặt, Hỏa Thiêu cũng dừng bước, không chịu đi tiếp.

"Thôi được, quay lại." Nghiệp Chỉ lại thở dài, quyết định cùng Hỏa Thiêu quay lại tìm ŧıểυ Thanh.

ŧıểυ Thanh vượt qua màn sương mù dày đặc, tìm đến nơi phát ra tiếng hát. Dưới ánh trăng, một nữ tử mặc áo trắng đang múa, dáng người thướt tha uyển chuyển như cây liễu, khiến người ta say đắm. Múa đến đoạn cao trào, nàng ta cất tiếng hát, ngân nga như chứa đựng mọi oán hận, cay đắng của nhân gian.

Trước mặt nàng ta có một người đàn ông ăn mặc như thư sinh, đang dùng một khúc gỗ làm bàn, cầm bút lông vẽ lại cảnh mỹ nhân múa dưới trăng.

ŧıểυ Thanh vô tình dẫm phải cành cây khô, hai người đồng thời nhìn về phía nàng. ŧıểυ Thanh hiếm khi gặp được người có thể nói chuyện, liền lên tiếng chào: "Nhảy múa dưới ánh trăng, thật tao nhã!"

ŧıểυ Thanh chắp tay tự giới thiệu: "Ta là ŧıểυ Thanh, động Thanh Phong, núi Nga Mi."

Nữ tử và thư sinh nhìn nhau, xác nhận ŧıểυ Thanh không có ác ý mới nói rõ lai lịch của mình.

Nữ tử áo trắng khẽ khom người: "Nô gia là La Ngũ Nương, đến từ Giáo Phường Ty kinh thành."

"Tại hạ là Trần Sinh, đến từ trấn Trấn Giang gần đây!" Trần Sinh chừng đôi mươi tuổi, mặc áo vải thô, dáng người hơi gầy, dưới mắt có quầng thâm, dấu hiệu của dương khí suy yếu.

Trần Sinh là người, La Ngũ Nương là quỷ. ŧıểυ Thanh đang định tán gẫu với họ thì Nghiệp Chỉ cưỡi Hỏa Thiêu đến. Chỉ cần nghe giọng nói cũng biết y đang sắp nổi giận: "Đừng chạy lung tung, quay lại đây."

Vừa thấy Nghiệp Chỉ xuất hiện, La Ngũ Nương như gặp được cứu tinh, vội vàng chạy đến trước mặt y, quỳ sụp xuống, chỉ tay về phía Trần Sinh đang gãi đầu gãi tai ở đằng xa.

Nàng ta tố cáo: "Đại sư, xin người khuyên nhủ Trần Sinh kia, hắn mỗi đêm đều đến Quỷ Khốc Lâm này tỏ tình với nô gia. Nô gia đã nói là nô gia có người trong lòng, đang chờ người đó, nhưng hắn không chịu nghe. Nô gia không muốn gặp hắn, hắn lại dọa sẽ chết ở đây. Lần trước hắn suýt treo cổ trên cây cổ thụ kia, nô gia thật sự sợ hãi, sợ hắn làm ô uế thanh danh của nô gia. Xin đại sư hãy khuyên bảo hắn, đừng chấp mê bất ngộ nữa."

ŧıểυ Thanh huýt sáo một tiếng, tỏ vẻ ngạc nhiên thú vị. Quả nhiên nàng không đến vô ích, vừa đến đã gặp chuyện lạ. Nàng ngồi xổm xuống bên cạnh nữ quỷ, tò mò hỏi: "Nam nhân đeo bám nữ quỷ để cầu ái, chuyện lạ lùng như vậy ta mới nghe lần đầu. Ngươi hãy kể rõ đầu đuôi câu chuyện, đừng lo lắng, Nghiệp Chỉ đại sư của chúng ta nhất định sẽ giúp ngươi đòi lại công bằng!"

Vì muốn hóng chuyện, ŧıểυ Thanh chẳng quan tâm Nghiệp Chỉ có đồng ý hay không, tự ý nhận việc này cho y.

La Ngũ Nương nghe thấy có người muốn giúp mình giải quyết tai họa này, cảm động đến sắp khóc, nàng ta lấy tay che mắt, nước mắt pha lẫn máu chảy xuống, trông thật đáng thương.

ŧıểυ Thanh đưa cho La Ngũ Nương một chiếc khăn tay màu xám: "Đây, ngươi cứ từ từ kể, có gì uất ức chúng ta sẽ giải quyết cho. Nghiệp Chỉ đại sư của chúng ta là người chuẩn bị xuất gia tu hành, tâm địa thiện lương, hay làm việc thiện, nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu!"

Nghiệp Chỉ thấy ŧıểυ Thanh ba câu hai lời đã ôm phiền phức vào người, lại thấy chiếc khăn tay nàng đưa ra rất quen mắt, liền đưa tay sờ vào trong ngực, trống không.

Yêu nữ kia đã lấy khăn tay của y đưa cho quỷ dùng.

Mặt Nghiệp Chỉ đen lại như đít nồi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc