Sao có thể hình dung được sự rung động khi lần đầu nhìn thấy anh.
Diệp Khúc Đào cảm nhận được cái gọi là vừa gặp đã yêu gì đó được mô tả trên internet, tim đập như đánh trống, ánh mắt không thể dời đi, không thấy gì xung quanh, tất cả đều đã bị tự động làm mờ, khi nhìn thấy người đó mới biết đây là thực!
Trong nháy mắt thấy anh, cô đã đắm chìm rồi.
Chu Canh Minh vẫn duy trì khoảng cách với cô, không biết có phải mũi cô quá nhạy hay không, lúc anh đi qua, cô ngửi thấy trên người anh có một mùi thơm thoang thoảng, rất dễ chịu, không phải mùi nước hoa, mà giống với mùi nước xả vải, còn là mùi cô rất thích.
Diệp Khúc Đào tới bên đó tiếp xúc với vài vị lãnh đa͙σ, trên người toàn mùi thuốc lá, vô cùng nồng, đây là lần đầu tiên cô ngửi thấy mùi vị tươi mát như vậy, ánh mắt cũng đuổi theo anh.
Diệp Khúc Đào đã quên mình muốn làm gì, đi theo anh ra ngoài, còn định hỏi anh là người của phòng làm việc nào.
Nhưng đuổi tới thì người đã lên xe rời đi.
Mới đầu Diệp Khúc Đào còn cho rằng anh là người của phòng làm việc bọn họ, mới quay về hỏi đồng nghiệp.
Cô hốt hoảng.
Người ta là phó quận trưởng, khi đó vẫn chưa thăng chức làm Thường Ủy, đang là cán bộ cấp bộ.
Nhà vệ sinh của các lãnh đa͙σ không ở đây, nhưng hôm nay bên đó phải sửa chữa nên mới tới đây.
Phản ứng đầu tiên của Diệp Khúc Đào là… không giống mà.
Tuổi tác, nɠɵạı hình, không hợp gì cả...
Tuổi tác trông cũng không lớn, nɠɵạı hình này trông cũng không điềm tĩnh, nghiêm túc, sao ở tuổi này đã làm lãnh đa͙σ rồi, khác với lãnh đa͙σ trong tưởng tượng của cô.
Đồng nghiệp giải thích: “Đó là do người ta có lý lịch tốt đó, IQ cao, khá đặc biệt, chủ yếu là năng lực, năng lực tốt thì được thăng chức ở độ tuổi này cũng chẳng có gì lạ.”
Diệp Khúc Đào cảm thấy mình đã rung động, nhưng sau khi nghe thấy thân phận của người ta thì… thôi bỏ đi.
Không phải là người cô có thể trèo cao.
Đại hội được tổ chức vào hôm sau, Diệp Khúc Đào phụ trách thu xếp lại phòng làm việc, chuẩn bị trà và đặt bảng tên.
Lúc đi ra ngoài thì gặp Chu Canh Minh đang đi vào.
Lãnh đa͙σ tổ chức họp đều ăn mặc rất nghiêm túc.
Mặc áo khoác công sở màu đen, cộng thêm một tay anh xách cặp đựng giấy tờ trong, tay còn lại cầm bình giữ nhiệt, Diệp Khúc Đào cảm thấy anh rất điềm tĩnh, có sự trầm ổn nên có ở tuổi ba mươi như anh.
Hôm qua thấy là rung động, lúc gặp lại thì cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy ra ngoài luôn vậy!
Cô cứ nhìn chằm chằm vào anh, anh tới sớm, trợ lý của anh ra ngoài tìm đồ, Diệp Khúc Đào thấy phòng làm việc không có ai, nên chủ động tiến tới hỏi anh muốn uống gì.
Chu Canh Minh lạnh nhạt với cô, duy trì khoảng cách nói: “Anh mang theo rồi, cảm ơn.”
Diệp Khúc Đào cảm thấy anh đúng là lịch sự, giọng nói dễ nghe quá đi!
Dịu dàng với người khác thật đấy!
Diệp Khúc Đào đi làm, việc chưa làm tới, đàn ông đã tới một người, muốn ngủ.
Nghiêm túc quá.
Nghiêm túc uống trà trong bình giữ nhiệt, đọc tài liệu, lúc suy nghĩ còn nhíu mày, rất hứng thú.
Cũng không biết đàn ông như vậy, có phải trên giường...cũng lạnh lùng không, hay là...Sẽ dũng mãnh hơn một chút.
Nhưng, Chu Canh Minh khi ấy chắc chắn không có suy nghĩ đó với cô, bởi vì anh chưa từng nhìn thẳng vào cô.
...
Diệp Khúc Đào được liếʍ rất dễ chịu, cảm thấy suy nghĩ viển vông trước kia của mình đã trở thành hiện thực.