Lúc chiều tối, ánh chiều tà màu cam ngoài cửa sổ xuyên qua lớp rèm cửa, hắt lên bức tranh sơn thủy. Tạ Âm Lâu ôm ống tranh đứng một lúc lâu bên bàn sách, chỉ vào cây trúc tuyết trên bức tranh: “Hình ảnh cây trúc tuyết trên bộ sườn xám em tặng mẹ là cái này.”
Phó Dung Dữ chụp lại bức tranh rồi gửi cho thư ký làm bằng chứng.
Tạ Âm Lâu thả ống tranh xuống, quay qua ôm eo anh: “Em không nhớ bản nháp mất lúc nào, lúc đấy thầy bảo em vẽ một bức tranh, em lại rất thích hình ảnh cây trúc dưới trời tuyết nên đã vẽ lại.”
Sau đó, cô dùng cách cổ xưa thêu nó lên bộ sườn xám xanh mang làm quà tặng cho mẹ.
Vừa hay lúc đấy chụp ảnh gia đình nên có lưu lại.
Nhà thiết kế trên Weibo không lên tiếng mà bài viết vẫn đứng vững trong top 10 chủ đề hot. Một tiếng sau, Tạ Âm Lâu tự mình lên mạng công bố nguồn gốc của bộ sườn xám kia.
Dù sao bức tranh đó cũng chưa từng được công bố ra ngoài, nếu là người khác làm chắc chắn sẽ bị nghi ngờ tính thật giả.
Nhưng thân phận Tạ Âm Lâu lại đặc biệt như vậy, ai cũng biết cô là học trò của Nhan Phùng Khanh, có được sự chú ý của những hoạ sĩ nổi tiếng như vậy không thể là người làm giả tác phẩm của người khác. Rất nhanh sau đó, Trì Lâm Mặc đã chia sẻ lại bài viết của cô: ⌈Bức tranh này là ông nội tôi vẽ tặng Tiểu Quan Âm trong lễ trưởng thành, lúc đó tôi cũng có mặt.⌋
Nhân chứng vật chứng đều bày ra rồi, giờ cộng đồng mạng hóng drama chỉ tò mò sao nhà thiết kế kia lại có được bản vẽ này.
⌈Tôi nghĩ Nguyễn Tuyền ăn cắp tác phẩm của Tiểu Quan Âm, nhìn bản vẽ này như kiểu vẽ bậy lên ấy. Chẳng giống cách vẽ của một nhà thiết kế chuyên nghiệp quốc tế gì cả.⌋
⌈Bọn tôi biện hộ cho cô mấy ngày nay, giờ cô cũng lên tiếng đi chứ.⌋
⌈Tạ Âm Lâu không uổng công có xuất thân là con nhà giàu có được nuôi dưỡng nghiêm khắc từ nhỏ, chứng minh cho bản thân cũng không oán trách việc mình bị mắng chửi, tiên nữ dùng bằng chứng để nói chuyện!!!⌋
⌈Tình cảm hai mẹ con tiên nữ làm tôi rất cảm động, cô ấy thêu hình lên sườn xám tặng mẹ, bà ấy cũng tặng cô một chiếc sườn xám khác. Ghen tỵ chết mất!!⌋
⌈Gen di truyền gia đình Tạ Âm Lâu tốt ghê. Hai em trai cô ấy giống ba như đúc, còn cô thì có khuôn mặt xinh đẹp của mẹ mình.⌋
⌈A a a, hóng suốt cả đêm tôi sắp không theo nổi rồi. Tiểu Quan Âm là cô ấy nhưng lại có cảm giác không đúng. Trên mạng còn ai xứng làm bạch nguyệt quang của Phó Dung Dữ ngoài cô ấy nữa chứ.⌋
⌈Tạ Âm Lâu mang đậm khí chất thần tiên, khiến người tự xưng là đệ nhất mỹ nhân cổ điển - Mạnh Thơ Nhụy với nữ hoàng vũ đạo Trình Nguyên Tịch chẳng khác gì mấy kẻ bắt chước, ha ha ha.⌋
⌈Hình như kể từ khi Mạnh Thơ Nhụy ghi hình cùng Tạ Âm Lâu cô ta không còn marketing bản thân là nữ thần Khương Nại nữa.⌋
⌈Ôn Chước còn thảm hơn kìa, bạn gái đầu Mạnh Thơ Nhụy là hàng nhái, người thứ hai Trương Mộng Lộc thậm chí còn không bằng cọng tóc của Tạ Âm Lâu,... Không có được bạch nguyệt quang thanh cao liền đi tìm người thay thế.⌋
⌈Thôi đi, đừng để tên Ôn Chước kia dính đến Tạ Âm Lâu, bẩn mắt lắm.⌋
⌈Tên của Tạ Âm Lâu đứng chung với Phó Dung Dữ mới hợp, mấy người toàn là đám fan giả!!! Đừng quên anh ấy mới là người sẵn sàng thấp mấy vạn ánh đèn vì Tạ Âm Lâu.⌋
⌈Phó Dung Dữ giờ đã là người của Tiểu Quan Âm rồi, người phàm chúng ta sao xứng cướp người của tiên nữ chứ? Tôi đề nghị chúng ta chia sẻ hai em trai trong tấm ảnh này đi.⌋
⌈Tôi muốn đứng bên cạnh gia chủ nhà họ Tạ.⌋
⌈Tôi nữa!!⌋
……
Đứng cạnh gia chủ... Tạ Thầm Thời gỡ bức tranh gia đình xuống, nheo mắt nhìn chằm chằm vào nó, ánh mắt thuận thế nhìn sang Phó Dung Dữ bên cạnh: “Người đứng cạnh ba, là tôi à?”
“Là Lòng Dạ Nham Hiểm?” Tạ Thầm Thời dù nhìn thế nào cũng thấy giống mình hơn, ngón tay thon dài chỉ vào khung hình nói: “Rõ ràng là ông đây.”
Trong nhà này trừ cậu ấy ra thì chẳng một ai quan tâm người con trai đứng cạnh Tạ Lan Thâm là ai cả.
Tạ Âm Lâu xuống lầu, lúc đi qua sofa cô tiện tay lấy quả nho mẹ lột vỏ sẵn bỏ vào miệng, hơi chưa. Sau khi uống trà ba pha xong mới ngồi cạnh Tạ Thầm Ngạn đang đọc báo, để đôi tay trắng nõn nhẹ nhàng chạm lên vai em trai mình, chiếc cằm tinh xảo khẽ hất:
“Em Gái, cả nhà đều biết từ nhỏ em đã kém sắc hơn Tiểu Giới Xích mà.”
Tạ Thầm Thời đặt báo xuống, nhoẻn miệng cười thành tiếng, muốn ngay lập tức quay sang bóp chết cô: “Gì hả? Chị mới nói gì đó?”
Tạ Âm Lâu trốn sau lưng Tạ Thầm Ngạn, kéo gối dựa qua ném vào cậu ấy: “Tạ Thầm Thời, em đừng có làm loạn nhá.”
Tạ Thầm Thời hết lần này đến lần khác bị cô chọc điên, cậu ấy nắm lấy cổ tay trắng như ngọc của cô, muốn kéo cô ra ném vào hồ cá ngoài sân. Tạ Thầm Ngạn vững vàng ngồi như pho tượng, tay cầm báo cũng không động đậy dù chỉ một chút, đột nhiên bả vai Tạ Thầm Thời hơi chùng xuống, cậu ấy quay đầu lại nhìn mới biết Phó Dung Dữ đứng sau mình từ nãy giờ.
“Đừng nghịch nữa.”
Phó Dung Dữ tới giải cứu Tạ Âm Lâu, cánh tay dễ dàng ôm trọn cả người cô tới chiếc sô pha đơn bên cạnh.
Có chỗ dựa.
Tạ Âm Lâu kiêu ngạo chỉ tay vào Tạ Thầm Thời: “Em dám ném chị gái mình à, coi chừng anh rể nhấn em xuống ao cá tắm đấy!”
Vừa dứt lời, Phó Dung Dữ liền xoa đầu cô, cười nói: “Em cũng đừng trêu cậu ấy nữa.”
Thấy cô có người chống lưng, Tạ Thầm Thời liếc cô một cái, thù này sau này chắc chắn phải trả.
Khương Nại ngồi bên cạnh xem kịch vui, bà lấy điện thoại ra chụp mấy tấm hình của bọn trẻ.
Dưới ánh sáng rực rỡ của đèn chùm pha lê, khó lắm mới tập trung mọi người đông đủ thế này, trong đầu bà chợt lóe lên suy nghĩ, nhanh chóng gọi quản gia đến: “Giúp chúng tôi chụp một bức ảnh gia đình mới đi.”
Quản gia nghe lời dặn dò rồi cầm lấy điện thoại.Tạ Âm Lâu trừng mắt với Tạ Thầm Thời một lúc, hai người đều muốn được ngồi bên cạnh ba mình, cô bèn nhanh chân chạy đến ôm cổ Tạ Lan Thâm làm nũng: “Con muốn ngồi cạnh ba cơ.”
Tạ Lan Thâm đặt chén sứ màu trắng xuống bàn, vỗ nhẹ vào vai cô: “Không ai giành với con.”
Tạ Thầm Thời: “...”
Cậu ấy quét mắt nhìn vị trí chính giữa ghế sofa, do dự hồi lâu cũng không dám chen vào.
Tạ Thầm Ngạn không có ý muốn tranh giành với hai người họ, cậu ấy lẳng lặng buông báo xuống rồi đi tới ngồi cạnh mẹ mình, giống như hồi nhỏ, trầm tĩnh kiệm lời.
Khung cảnh ấm áp như bây giờ đối với Phó Dung Dữ vô cùng xa lạ. Anh lẳng lặng đứng bên cạnh Tạ Âm Lâu, tay nắm chặt lấy túi quần.
Quản gia chụp liên tiếp mấy tấm hình, tiếng cười vang rộn cả phòng khách: “Cậu nhỏ cười lên đi, không cười sẽ giống cậu lớn đó.”
Tạ Thầm Thời nghe thấy giống Tạ Thầm Ngạn thì không chịu nổi, lập tức để lộ hàm răng trắng tinh của mình.
Quản gia lại nói: “Mọi người cần đổi chỗ không?”
Tạ Âm Lâu không quá để ý đến, cô túm váy chạy sang ngồi cạnh mẹ mình: “Được đó.”
Thế là mọi người lại bắt đầu đổi chỗ, Phó Dung Dữ bình tĩnh ngồi cạnh Tạ Lan Thâm. Hai anh em sinh đôi của nhà họ Tạ lại đứng phía sau, tiếng chụp hình một lần nữa vang lên, khung cảnh này mãi mãi được ghi lại.
....
Khác với không khí náo nhiệt bên nhà họ Tạ, những ý kiến trái chiều mang ý tiêu cực khiến cho danh tiếng của thương hiệu nổi tiếng quốc tế gặp ảnh hưởng nặng nề. Tổng thanh tra Cung Lâm của Thường Trang cũng trực tiếp hẹn ngày gặp mặt Nguyễn Tuyền.
Ở phòng làm việc với màu xám là màu chủ đạo, người phụ nữ đặt chiếc máy tính bảng lên bàn, trên màn hình là những bình luận trên Weibo, tiếng gõ vào bàn vang lên: “Bây giờ người cùng giới đều cười nhạo chúng ta là một nhãn hiệu trăm năm lại đi ăn cướp tác phẩm của cửa hàng sườn xám nhỏ bé. Việc này cô chắc chắn phải cho chúng tôi lời giải thích đấy Nguyễn Tuyền.”
Giọng nói của Nguyễn Tuyèn có chút căng thẳng: “Chị Lâm, lúc đầu em tưởng nhà cô ta chỉ là một cái xưởng nhỏ.”
Trước khi danh tính của Tạ Âm Lâu được công bố, cô ta tự tin cảm thấy cô chỉ là một kẻ nghiệp dư dựa vào chút nhan sắc để nổi tiếng, sau lưng lại không có người chống lưng, vậy nên tội gì cô ta không tranh thủ cơ hội.
Ai ngờ kết quả lại trở thành như vậy, bộ sườn xám kia cũng bị trang web loại bỏ ngay trong đêm.
Thậm chí Cung Lâm còn kín đáo phê bình cô ta: “Vốn dĩ công ty còn muốn mời Khương Nại đến quảng bá sản phẩm, bộ sườn xám này của cô sẽ trở thành sản phẩm chủ lực của Thường Trang. Bây giờ đừng nói là Khương Nại, có tìm khắp nơi cũng không có sao nữ nổi tiếng nào dám mặc đồ cô thiết kế nữa đâu?”
“Nguyễn Tuyền, tôi chỉ hỏi cô một câu thôi. Bản phác thảo trong tay cô lấy ở đâu?”
Nguyễn Tuyền đối mặt với sắc mặt lạnh lẽo của Cung Lâm thì không khỏi hoảng sợ. Cô ta nhớ lại mấy năm trước, khi ngồi trong chuyến bay đến Tứ Thành, cô ta tình cờ gặp một cô gái mặc váy xanh nhạt ở khoang hạng nhất.
Ban đầu thứ gây chú ý đến cô ta là chiếc vòng tay ngọc trên tay cô gái đó, thiết kế đặc biệt, chất ngọc tinh tế, có chút pha trộn màu sắc, khiến cho người ta vừa nhìn đã không thể nào quên được.
Mà Nguyễn Tuyền chăm chú nhìn hồi lâu thì thấy cô gái kia vẽ gì đó trên giấy, mãi cũng không chịu nhắm mắt ngủ. Đến tận lúc máy bay đáp cánh, cô gái đó chạy vội, không cẩn thận làm làm rơi tờ giấy cạnh chỗ ngồi.
Bản vẽ này được Nguyễn Tuyền cất giữ mấy năm nay.
Khi biết chủ Phường Biệt Chi là cô gái kia, cô ta đã chủ động nhắn tin qua Weibo với ý muốn mua lại bản vẽ thiết kế sườn xám đó với giá cao.
Nhưng tin nhắn rất lâu về sau cũng không thấy trả lời.
Nguyễn Tuyền nhớ đến việc đó, sắc mặt liền trắng bệch: “Chị Lâm, giờ em nên làm gì đây?”
Ánh mắt sắc lạnh của Cung Lâm nhìn chằm chằm cô ta nửa ngày mới nói: “Giờ cố gắng biện minh cũng vô ích, đăng bài xin lỗi người ta đi.”
Chín giờ tối, nhãn hiệu Thường Trang công khai viết một bài xin lỗi.
Nội dung chủ yếu là Nguyễn Tuyền giải thích mình nhặt được bản vẽ trên máy bay, sau đó cũng xin lỗi Tạ Âm Lâu vì mang phiền phức đến cho cô.
Một tiếng trôi qua, câu xin lỗi này vẫn chưa được Tạ Âm Lâu lên tiếng đồng ý thông cảm.
Cộng đồng mạng cũng chẳng thèm nể mặt mũi ai, để lại lời bình ngay tại trang web của họ.
⌈Lấy bản vẽ nhặt được của người khác làm thiết kế mà cũng dám quang minh chính đại biến nó thành của mình được à???⌋
⌈Nếu Tạ Âm Lâu không có bức tranh trúc tuyết của thầy cô ấy làm bằng chứng, thì không phải đã bị Nguyễn Tuyền đổ oan đến chết sao? Từ một Tiểu Tiên Nữ trong sạch thoát cái biến thành đối tượng bị bôi đen!⌋
⌈Nhà thiết kế quốc tế ỷ vào việc Tạ Âm Lâu chỉ là một xưởng nhỏ nên bắt nạt người ta, lấy danh tiếng nhãn hiệu trăm năm ra làm chỗ dựa.⌋
⌈Đã block Thường Trang, giờ ngôi sao nào nhận quảng cáo cho mấy người tôi đều block hết.⌋
⌈Mấy người mắng chửi rồi bôi đen tiên nữ Tạ Âm Lâu, bênh vực cho Nguyễn Tuyền thì ra xin lỗi người ta đi. Tiểu Tiên Nữ còn cần marketing à, cô ấy chỉ cần đứng một chỗ thôi đã khác xa với những nữ thần khác rồi.⌋
⌈Ai lại không thích một Tiểu Tiên Nữ mặc sườn xám cổ điển chứ?⌋
........
Hai tiếng trôi qua.
Tạ Âm Lâu vẫn không lên tiếng chấp nhận lời xin lỗi kia, nhãn hiệu Thường Trang bên kia cũng dần không kiềm chế được nữa. Họ đành phải tự mình đi dò hỏi tin tức, thành công lấy được thông tin quản lý phòng làm việc của Khương Nại.
Thái độ Cung Lâm vô cùng thành khẩn, chị ta tỏ ý sẽ đích thân bay từ New York về Tứ Thành để xin lỗi.
Tần Thư Nhiễm sau khi thấy thì đáp lại bằng giọng điệu như thông báo.
Sau đó liền chụp màn hình gửi cho Khương Nại: “Thường Trang này nực cười thật đấy, hại công chúa bé bỏng của chúng ta bị bôi đen như vậy... Bây giờ thấy tình hình vượt khống chế liền quay đầu nhẹ nhàng đăng bài xin lỗi, muốn làm nhục ai chứ?”
Khương Nại không quan tâm mấy đến vòng quan hệ đầy rắc rối này, nhưng lần này lại làm liên lụy đến Tạ Âm Lâu, lập trường của bà là kiên quyết không đồng ý.
Bài đăng xin lỗi kia đối với bà mà nói không hề có một chút thành ý nào cả.
Còn người trong cuộc như Tạ Âm Lâu cũng có chung suy nghĩ với mẹ mình.
Cô không đọc bài xin lỗi trên mạng của Nguyễn Tuyền, bởi vì hiển nhiên bài viết đó không phải để cho cô đọc mà là vì cộng đồng mạng.
Buổi tối, sau khi tắm rửa qua xong, Tạ Âm Lâu liền phóng thẳng vào ngực Phó Dung Dữ, giọng nói thoát ra có chút buồn ngủ hỏi: “Anh lấy gì ra đổi chác mới lấy được bức phong bút của thầy từ trong tay ông chủ Nhan về vậy?”
Câu hỏi này khiến ánh mắt đang khoá trên người cô của Phó Dung Dữ thoáng sâu hơn, bờ môi thoát ra ngữ điệu trầm thấp:
“Ông chủ Nhan lúc trước muốn bức tranh đó là vì muốn giúp anh thăm dò suy nghĩ của em.... Kể cả giờ chúng ta không cần thì ông ta cũng dùng nó làm quà trong hôn lễ của chúng ta.”
Vì thế lần này Phó Dung Dữ mới tùy hứng, vì tỏ lòng biết ơn mà trực tiếp mang những bức tranh cổ trong cuộc đấu giá lần trước tới tặng cho ông chủ Nhan.
Chuyện này anh không muốn nói cho Tạ Âm Lâu biết, trong chăn, cánh tay ôm eo mềm mại của cô thoáng đổi chỗ.
Nơi này là nhà họ Tạ, đặc biệt nhất là ba mẹ đều ngủ lại qua đêm ở đây.
Tạ Âm Lâu cùng anh nằm trên một chiếc giường lớn, mặt cô đỏ ửng, da thịt khắp cơ thể đều nóng lên một cách khó hiểu, cô nhịn không được nhỏ giọng thì thầm: “Phó Dung Dữ, hay là anh sang ngủ với Tiểu Giới Xích đi.”
“Hửm?”
“Ngủ cùng phòng với Em Gái cũng được, anh ngủ đây khiến em hơi ngại.”
...
Phó Dung Dữ ôm cô chuẩn bị ngủ, nghe đến câu này thì ngạc nhiên đến cứng ngắc cơ mặt, dựa vào ánh trăng bên ngoài cửa sổ, anh hơi nheo đôi mắt hổ phách lại, giữ chặt khuôn mặt Tạ Âm Lâu lại nửa ngày mới phản ứng: “Ngại?”
Đuôi mắt Tạ Âm Lâu phiếm hồng, bị hơi thở nóng bỏng của anh làm ướt sũng: “Trong mắt của ba mẹ em vẫn là một đứa bé ngoan.”
Cũng không biết chữ nào chọc đến điểm cười của Phó Dung Dữ, anh cười khẽ, ngón tay thon dài để trên thắt lưng cô, nói: “Ừ, em là bé ngoan.”
Giọng điệu này giống như đang chế giễu người khác vậy.
Tạ Âm Lâu đẩy anh ra, nhổm người dậy, mái tóc đen tuyền tán loạn trên bả vai trắng như tuyết, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ gọn của cô: “Em không ngoan à?”
“Ngoan.”
Phó Dung Dữ lại kéo cô nằm xuống, sau đó kéo chăn trùm lên đầu, giọng nói cực kỳ trầm thấp: “Nào, chúng ta làm chút chuyện khiến em ngại ngùng đi.”