Phó Dung Dữ cởi áo ngủ tơ lụa ném xuống cuối giường, để lộ ra lồng ngực trắng lạnh rắn chắc trần trụi, anh quỳ một gối trên sàn nhà, cầm một bên túi chườm đá, động tác rất nhẹ nhàng đặt lên đầu gối Tạ Âm Lâu.
Lạnh đến nỗi cô co người lại, muốn trốn về phía sau, bắp chân mảnh khảnh lại bị ngón tay thon dài của anh nắm chặt: “Ráng nhịn một lát.”
Tạ Âm Lâu rũ mi xuống, lực chú ý phân tán sang chiếc nhẫn cưới trên ngón tay anh, cũng không trốn tránh nữa, cảm giác mát mẻ làm dịu đi sự khó chịu, nhẹ giọng nói: “Vết bầm này... chắc phải mười ngày nửa tháng mới tan hết.”
Cô cọ xát vào sô pha bằng nhung chừng bốn mươi phút, đầu gối trơn mềm càng trắng thì dấu vết bầm tím lại càng rõ ràng.
Phó Dung Dữ dùng đá lạnh đắp tạm để chữa cháy, lúc lấy ra thấy vẫn còn đỏ, anh cúi đầu đặt môi hôn lên chỗ đó.
Tạ Âm Lâu ngồi ở mép giường ngơ ngác nhìn anh hôn, cái lạnh do chườm đá dần tan biến, thay vào đó là hơi thở nóng bỏng của anh. Hai phút sau, cô dùng mũi chân nhẹ nhàng đá vào cơ bụng của anh, nói: “Được rồi, anh ôm em đi.”
Phó Dung Dữ cúi người lại gần, đưa cánh tay ôm cô vào lòng, giọng nói khàn khàn êm tai: “Lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Tạ Âm Lâu ở trong bóng tối mở to đôi mắt trong suốt quan sát anh, lúc ngã vào trong chăn cũng vô thức đưa tay ôm lấy cổ người đàn ông, nhích lại gần kề trán vào người anh: “Hỏi anh một vấn đề.”
“Hửm?”
“Em phát hiện... trong tất cả tư thế đã thử qua, anh thích nhất tư thế này, vì sao?”
Mặc dù cả hai đang ở trong phòng ngủ chính, hay thậm chí cả tòa biệt thự cũng không có người ngoài, dáng vẻ của cô vẫn sợ bị nghe trộm, ở bên tai Phó Dung nhỏ giọng tò mò hỏi.
Phó Dung Dữ cũng không thừa nước đục thả câu, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, nói: “Có thể nhìn em kỹ hơn.” E b o o k t r u y e n . v n
Tai Tạ Âm Lâu có chút ửng đỏ, chớp chớp mắt: “Nằm xuống cũng có thể nhìn thấy mà.”
Ngón tay Phó Dung Dữ men dọc theo gương mặt cô rồi dời tới lỗ tai, nhiệt độ nóng bỏng như muốn thông qua từng tấc da thịt hoàn toàn hòa tan cô: “Có thể nhìn thấy, nhưng lúc em nằm xuống thường là dáng vẻ tùy anh chém giết.”
Tạ Âm Lâu ngẫm nghĩ lại mấy lần, đại khái đã hiểu ý của anh.
Đây còn không phải là sở thích đặc biệt nào đó của anh sao, làm bình thường là không được, nhất định phải nhìn thấy dáng vẻ thảm thương nước mắt ướt đẫm nốt suồi ron của cô, muốn cô cầu xin anh, nhỏ giọng hít thở, nói lời ngọt ngào xin anh giơ cao đánh khẽ.
……
Không lâu sau bình minh ló dạng. Tạ Âm Lâu dựa sát vào lòng Phó Dung Dữ ngủ được một lúc thì ngoài cửa sổ thủy tinh lộ ra ánh nắng, cô mơ mơ màng màng tỉnh lại, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo đã cùng anh trốn vào chăn hôn môi một hồi lâu.
Lúc gần như không thở được vì thiếu oxy, người cũng tỉnh dậy.
Tạ Âm Lâu lật người, nghiêng đầu gối lên cánh tay cơ bắp rắn chắc của anh, lại nhìn thấy nhẫn cưới, đột nhiên nảy ra ý tưởng ngồi bật dậy, mò mẫm tìm điện thoại di động.
Phó Dung Dữ nhấc mí mắt nhìn cô, lúc quay người lại, đường nét khuôn mặt tuấn tú được phác họa rõ nét dưới ánh sáng.
Ngón tay mảnh mai của Tạ Âm Lâu hơi ửng hồng, đan chặt tay vào tay anh, chiếc nhẫn cưới phản chiếu dưới ánh sáng. Sau khi chụp ảnh xong, cô ôm điện thoại nằm lại trong vòng tay anh, nhấn mở Weibo.
Cô định công khai chuyện tình cảm của mình, ai ngờ vừa mới mở đã bị tin tức đẩy lên hàng đầu làm choáng váng.
Các chủ đề hot search của đêm qua vẫn còn đó, điểm khác biệt là có thêm một mục mới #Tạ Âm Lâu lấy cắp ý tưởng# đã được thêm vào.
Cô như hoàn toàn lấy lại tinh thần, lướt xuống dưới thì nhìn thấy cộng đồng mạng đang vui vẻ đào bới lại quá khứ của cô, phát hiện trước kia có một tác phẩm sườn xám được chia sẻ trên Weibo của cửa hàng giống hệt như tác phẩm của một bậc thầy thiết kế trong một thương hiệu quốc tế lớn.
Thế là những người hâm mộ đã chạy vào trang web chính thức để đặt câu hỏi, mà bậc thầy thiết kế kia cũng đã trực tiếp đăng tải bản thảo lên.
Xét về mặt thời gian.
Là bản thảo thiết kế của cô ấy có trước tác phẩm sườn xám của Tạ Âm Lâu, điều này cũng ngay lập tức đẩy câu chuyện lên hàng đầu.
Mới bảy giờ sáng, hot search này đã leo lên vị trí top ba.
Khuôn mặt Tạ Âm Lâu ẩn trong ánh sáng không chút biểu cảm, hồi lâu sau vẫn chưa thấy nói gì, Phó Dung Dữ nhận thấy sự khác biệt, trầm giọng hỏi cô: “Chuyện gì vậy?”
Sau đó anh dứt khoát giành lấy điện thoại di dộng, biểu cảm giữa hai đầu lông mày dần trầm xuống.
Tạ Âm Lâu mím môi nói: “Đây là bản thảo của em.”
Cô không biết tại sao bản thảo đầu tiên của bản thiết kế do chính tay cô vẽ lại nằm trong tay nhà thiết kế thương hiệu này.
Nhưng sau khi cẩn thận xác nhận, đúng là cô ấy tự tay vẽ.
Phó Dung Dữ không trả lại điện thoại cho cô, anh thoát khỏi Weibo: “Còn có bằng chứng nào khác không?”
“Bản nháp đầu tiên của bản thiết kế này có nguồn gốc từ phong bút của thầy...” Tạ Âm Lâu nghĩ đến gì đó, giọng nói như bị mắc kẹt dừng lại khoảng ba giây. Rõ ràng nhà thiết kế thương hiệu này đã dẫn dắt dư luận xác định cô lấy cắp ý tưởng, mà không hề biết bức vẽ trên sườn xám là mượn một phần tranh phong cảnh trên các bức tranh của Nhan Phùng Khanh.
Do phong bút của thầy căn bản không lưu truyền trên thị trường, nên rất ít người được tận mắt đánh giá.
Đây là lý do tại sao Tạ Âm Lâu ngừng nói, móng tay cô nhẹ nhàng cào lên ga trải giường, dưới ánh mắt bình tĩnh của người đàn ông, cô mở miệng thì thầm: “Em tặng nó cho ông chủ Nhan rồi.”
Sau khi cô xác nhận người giấu tên mua sách cổ là Phó Dung Dữ thì đã đích thân tặng phong bút của thầy ra ngoài.
Chuyện này từ trước đến nay Phó Dung Dữ không hề hay biết.
Lúc đó trong lòng Tạ Âm Lâu chỉ có anh, chỉ xem anh là quan trọng.
Bầu không khí im lặng hồi lâu, khuôn mặt Phó Dung Dữ ẩn hiện trong bóng tối với vẻ mặt u ám không rõ, cánh tay vòng qua ôm lấy cô, áp sát vào tấm lưng mảnh mai của cô: “Anh sẽ đi lấy bức tranh về lại.”
Tạ Âm Lâu gật đầu, cũng không muốn nói ra nhưng không thể kìm nén, âm cuối thoát ra khỏi làn môi nhẹ đến mức gần như không nghe rõ: “Em đã thích anh từ rất lâu rồi, thậm chí còn càng ngày càng thích anh.”
...
Cùng với việc nhà thiết kế thương hiệu công bố bản thảo, một số ý kiến phản đối Tạ Âm Lâu trên mạng xã hội cũng tăng lên, nhiệt độ mãi không thể giảm xuống, thậm chí có một số antifan còn bắt đầu nghi ngờ tiên nữ như cô đã bị lật xe, không xứng được gọi là người kế thừa di sản văn hóa phi vật thể nghề thêu.
Lúc cửa hàng trực tuyến của Biệt Chi Phường bắt đầu bị những lời mắng mỏ dồn dập bao trùm, Thang Nguyễn chỉ đơn giản tắt tính năng bình luận đi, nhưng nếu có antifan nào đó dám nhắn tin chửi bới Tạ Âm Lâu, thì một người câm như cậu ấy cũng không dễ để bắt nặt, sẽ mắng trả từng người từng người một.
Đến buổi chiều.
Phó Dung Dữ đã đẩy lịch trình làm việc hôm nay lại, đích thân đi một chuyến đến cửa hàng đồ cổ của ông chủ Nhan để lấy lại bức tranh.
Tạ Âm Lâu bởi vì ngủ không đủ giấc nên nằm nướng trên giường ngủ bù, khi tỉnh dậy thì biệt thự đã trống trải.
Cô rời giường, rót cho mình một ly sữa, mặc chiếc váy ngủ màu xanh lam tiếp tục làm ổ trên chiếc ghế sofa.
Có lẽ sợ tâm trạng của cô bị ảnh hưởng bởi những lời mắng mỏ trên mạng, Phó Dung Dữ tịch thu điện thoại di động của cô vẫn chưa trả lại.
Nhưng trước đó Tạ Âm Lâu cũng từng bị hai người em trai tịch thu điện thoại đi động, thế nên đã sớm giấu một chiếc dự phòng trong ngăn kéo. Bàn tay trắng nõn mảnh mai cầm chiếc điện thoại bật sáng lên, trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn giữ vẻ bình tĩnh, đã đăng nhập vào Weibo và thấy rất nhiều lời mắng nhiếc từ cư dân mạng.
Trang Weibo quen thuộc nhảy ra, ba giây sau liền in rõ trong tầm mắt.
Đôi mắt Tạ Âm Lâu sững sờ một lúc, cô liên tục xác nhận đã đọc đúng nội dung chủ đề trên hot search #Khương Nại, bức ảnh gia đình#
Thời điểm nhấp vào, có thể thấy Khương Nại đã đích thân chia sẻ Weibo của nhà thiết kế thương hiệu Nguyễn Tuyền, đồng thời đi kèm với dòng chú thích: ⌈Món quà quý giá nhất mà tôi từng nhận được là chiếc sườn xám do chính con gái tôi thiết kế, tôi biết nguồn cảm hứng của cô ấy, còn của bạn thì sao?⌋
Sự việc này trực tiếp bùng nổ đến mức Weibo bị tê liệt trong nửa giờ.
Điều cư dân mạng quan tâm không phải là chuyện lấy cắp ý tưởng của Tạ Âm Lâu và nhà thiết kế thương hiệu, mà là bức ảnh gia đình được Khương Nại công khai.
Trong bức ảnh gia đình, Khương Nại đang mặc một chiếc sườn xám tinh tế thanh lịch cùng chồng ngồi trên chiếc sô pha trong phòng khách, phía bên phải là Tạ Âm Lâu với khuôn mặt có chút non nớt, phía sau là hai cậu con trai sinh đôi tuấn tú mặc đồ trắng, đang mỉm cười trước ống kính.
Ngoài ra còn có một dòng chữ viết ở dưới cùng.
Đánh dấu thời gian và địa điểm chụp, cùng với ba chữ ‘ảnh gia đình’.
...
Nhìn thấy bức ảnh gia đình này, người hâm mộ lập tức chạy tới chủ đề và điên cuồng để lại bình luận:
⌈Ah Ah Ah tôi điên rồi!⌋
⌈Tạ Âm Lâu là con gái của Khương Nại? ‘Con gái của tôi’? Đây là tin tức nóng hổi nhất trong năm phải không??⌋
⌈Tối hôm qua trong buổi phát sóng trực tiếp có người nói khuôn mặt của hai người họ giống hệt nhau, còn đoán là có phải bọn họ có cùng quan hệ huyết thống không, hóa ra Tiểu Tiên Nữ là được di truyền sao???⌋
⌈Chờ một chút…. Tạ Âm Lâu là con gái của Khương Nại, họ Tạ, vậy chính là cô con gái bí ẩn của nhà họ Tạ rồi, mà nhà họ Tạ lại có quan hệ thông gia với Phó Dung Dữ, vậy suy ra cô ấy chính là bạch nguyệt quang mà Phó Dung Dữ xăm trên cổ tay, là Tiểu Quan Âm mà anh ấy đã thả hàng vạn ngọn đèn Trường Minh để cầu phúc?⌋
⌈Tạ Âm Lâu là Tiểu Quan Âm???⌋
⌈Mẹ kiếp, từ lâu tôi đã đoán cô ấy không phải là người bình thường, nhưng không ngờ xuất thân của cô ấy lại cao quý như vậy!⌋
⌈Biết được chuyện gia đình rồi, vậy là người đàn ông bí ẩn trong chương trình phát sóng trực tiếp tối qua chính là Phó Dung Dữ…. Anh ấy kiêu ngạo thật đấy, thậm chí còn show ân ái với Tạ Âm Lâu dưới ánh mắt của cộng đồng mạng, cặp đôi này đang giết tôi đấy!⌋
⌈Có một người mẹ như nữ thần là một trải nghiệm như thế nào? Tôi thực sự muốn phỏng vấn Tạ Âm Lâu một chút, kiếp trước chắc cô ấy đã tích đức và làm nhiều việc thiện lắm nhỉ, vậy nên ông trời mới yêu chiều cô ấy như vậy, là con cả của gia đình, ngay cả hai anh em sinh đôi cũng có nhan sắc cực phẩm!⌋
⌈Tôi đã khóc, tôi thực sự đã khóc, từ khi Nại Nại ra mắt đến nay, đây là lần đầu tiên chị ấy công khai chuyện đời tư của mình, chị ấy yêu thương Tạ Âm Lâu đến nhường nào mới vì thanh minh giúp cô ấy mà công khai chồng và con trai của mình.⌋
⌈Antifan đừng mắng nhiếc Tạ Âm Lâu nữa, đến la mắng tôi đi, tôi sẽ gánh thay cô ấy!⌋
⌈Trước đó có thông tin cho rằng cô con gái bí ẩn của nhà họ Tạ sức khỏe không tốt, được một vị sư phụ xem bói nói là cô trời sinh có phúc khí mà mấy đời người khác không thể tu luyện được, nên bị ông trời ghen tị không để cô dễ nuôi…. Mọi việc làm hành động cũng không thể quá khoa trương. Cho nên nhà họ Tạ mới giấu cô ấy kỹ càng, thế nhưng Tạ Âm Lâu vẫn xuất hiện trong một chương trình quảng bá di sản văn hóa phi vật thể, không giống như đang lẩn tránh thế sự.⌋
⌈Một tin tức nóng hổi, Tạ Âm Lâu đã tạm dừng ghi hình mùa thứ hai của chương trình, tổng đạo diễn thông báo ra bên ngoài rằng cô đang dưỡng bệnh.⌋
⌈Thời điểm đó toàn bộ cư dân mạng tò mò không biết cô mắc bệnh gì, wow, tôi cảm thấy tiếc cho Tạ Âm Lâu!⌋
⌈@Phó Dung Dữ, anh phải chăm sóc Tiểu Quan Thế Âm của tôi thật tốt đấy!!!⌋
⌈Mọi người đừng để bị phân tâm, hãy chờ @nhà thiết kế thương hiệu Nguyễn Tuyền phản hồi lại trên Weibo.⌋
⌈Khương Nại ở trong giới nghệ sĩ nổi tiếng là không tranh không đoạt, là vị ảnh hậu kín tiếng nhất, có thể khiến chị ấy ra mặt bảo vệ Tạ Âm Lâu, nếu Nguyễn Tuyền không trả lời, liệu rằng chuyện này có lật ngược tình thế không?⌋
⌈Cuối cùng tôi cũng biết Tạ Âm Lâu tốt số như thế nào, bản thân chưa lên tiếng mà đã có mẹ ruột ra mặt bảo vệ rồi.⌋
……………………………
Chuyện Tạ Âm Lâu là con gái của Khương Nại, về cơ bản có thể thổi bùng toàn bộ giới giải trí, chỉ cần bất kì ai có điện thoại di động cũng có thể thấy được, bao gồm cả Ôn Chước còn đang quay phim trên phim trường. Anh ta không quan tâm chiếc quần của mình đang ngâm trong nước, sau khi lướt toàn bộ hot search, cả người cứng đờ thành một đường thẳng ngay tại chỗ.
Nhìn các hot search đang thịnh hành, bên cạnh còn có người quản lý Vương Dục sửng sốt nói: “Tạ Âm Lâu không phải là người nghiệp dư không có thân phận hay bối cảnh sao?”
Một lúc lâu sau Ôn Chước mới khàn giọng nói: “Cô ấy không nói gì với tôi cả.”
Từ việc chạy đến Lịch Thành có ý định tiếp cận Tạ Âm Lâu để kéo lưu lượng người hâm mộ, ông trời dường như muốn trừng phạt anh ta vì chỉ biết theo đuổi tiền tài và danh vọng, cho đến bây giờ anh ta mới nhận ra rằng mình thật ngu ngốc và lố bịch đến mức nào.
Công ty sắp xếp Mạnh Thơ Nhụy hoặc là Trương Mộng Lộc cho anh ta, thậm chí còn không thể so sánh với một sợi tóc của Tạ Âm Lâu.
Điện thoại bên cạnh đang đổ chuông.
Là Trương Mộng Lộc thúc dục Ôn Chước mau kết thúc công việc, cùng cô ta đi ăn tối dưới ánh nến.
Lần này Ôn Chước không trả lời điện thoại, Vương Dục cũng hiếm khi không ép buộc anh ta phải qua lại với người đó nữa. Bọn họ trầm mặc nhìn nhau, cho đến khi không biết đã qua bao lâu, Vương Dục lấy trong túi quần ra một bao thuốc lá rồi hút một điếu, làn khói dày đặc cuộn trong cổ họng anh ta: “Mọi chuyện đều là số phận cả rồi, cậu đã lựa chọn con đường này, ông trời phải tôi luyện cậu... Đâu thể cứ mãi mượn thế lực đằng sau phụ nữ để trèo lên đỉnh cao quyền lực được chứ?”
“Ôn Chước à, cậu phải suy nghĩ thoáng ra...”
“Đứng ở một góc độ khác để suy nghĩ, nếu lúc đầu cậu đã chọn Mạnh Thơ Nhụy, nghe theo sự thuyết phục của công ty không khăng khăng theo đuổi Tạ Âm Lâu, thì điều cậu đang phải đối mặt không phải là bị các giám đốc cấp cao đóng băng và hủy hoại sự nghiệp diễn xuất của cậu. Chính trong quá trình làm tình địch với Phó Dung Dữ cậu đã thất bại thảm hại rồi, bởi vì anh ta đã sử dụng sức mạnh tư bản để chặn cậu lại.”
Chỉ cần tiếp xúc với Tạ Âm Lâu thôi, bất luận là ai đi chăng nữa kết cục cũng sẽ rất khổ sở.
Vương Dục sau khi hút nửa điếu thuốc thì đưa cho anh ta, lại nói mấy lời thấm thía vỗ nhẹ vào bờ vai cứng nhắc của Ôn Chước: “Cậu phải nhớ rõ thân phận của mình.”
Ôn Chước dùng đầu ngón tay bóp nát tàn thuốc đang cháy, cổ họng khàn đến mức không thể nói được lời nào, một luồng ánh sáng mạnh chiếu vào khuôn mặt thanh tú, tôn lên đôi mắt lạnh đến thấu xương, cố gắng hết sức chịu đựng nhìn chằm chằm Vương Dục.
Sau đó Vương Dục mở chiếc túi xách đang đặt trên ghế sofa, lấy ra một hộp bao cao su siêu mỏng nhờ người khác mua hộ, ném lên bàn cà phê.
“Mau điều chỉnh lại trạng thái của mình đi, nội trong vòng nửa tiếng phải trả lời lại Trương Mộng Lộc, tôi sẽ giúp cậu xin phép đoàn làm phim nghỉ một đêm.”
....
Trước khi trời tối, Tạ Âm Lâu xem xong hot search thì nhanh chóng đi tắm rửa rồi thay đồ.
Đầu gối cô vẫn chưa hết sưng, chỉ có thể mặc chiếc váy dài đến mắt cá chân để trở về nhà họ Tạ, quản gia dường như biết cô sẽ đến, sau khi bước vào cửa liền cười nói: “Tối nay có món cá mà cô thích nhất, bà chủ đã dặn dò người làm rồi.”
Tạ Âm Lâu gật đầu, chạy một mạch lên cầu thang đến phòng làm việc.
Cô không gõ cửa, bàn tay trắng nõn trực tiếp đẩy cửa rồi đi thẳng vào, bất ngờ nhìn thấy cảnh mẹ đang ngồi trên đùi ba, cảnh tượng này khiến Tạ Âm Lâu sững sờ tại chỗ, hàng lông mi dài cong vút khẽ chớp chớp, đầu ngón tay cũng tuột khỏi tay nắm cửa.
Gần như chỉ trong chớp mắt, Khương Nại đã rời khỏi bàn làm việc, khi đứng dậy có một mùi thơm thoang thoảng.
“Cục cưng có chuyện tìm mẹ sao?”
Giọng nói của bà kéo lại dòng suy nghĩ đang trôi dạt của Tạ Âm Lâu, cô không dám nhìn thẳng vào mặt ba, nhưng tầm mắt dưới hàng mi lại không biết đặt vào chỗ nào, bèn hé đôi môi mỏng nói: “Con muốn mẹ ôm con…”
Nếu có viên thuốc hối hận, cô sẽ đến tìm Phó Dung Dữ để đòi anh ôm cô.