“Không tới?” Lục Hoàn Thần lên tiếng, hình như anh không ở KTV, cô không nghe thấy tiếng ồn ào.
“Mới vừa xuống xe xong, Lục ca ca gọi thì làm sao dám không nghe lời chứ.” Cô nhìn xung quanh: “Lục ca ca có thể đến đón em không? Em không biết đường.”
Lục Hoàn Thần trầm mặc một chút: “Thật lắm chuyện! Chờ đi, tôi thấy em rồi!” Ngay sau đó anh cúp điện thoại.
Chàng trai rất nhanh đã xuất hiện trong tầm mắt của cô, không nhanh không chậm bước về phía cô: “Buổi tối mặc ít như vậy không lạnh sao?”
“Thế này không phải tiện cho Lục ca ca cởi hả!” Phó Hi ngoan ngoãn theo anh đi vào KTV.
Để có không khí, hành lang trang hoàng đèn có chút âm u, bóng dáng chàng trai phía trước càng thêm to lớn.
“Đã nói thế thì lát nữa đừng có mà khóc.” Lục Hoàn Thần đưa cô vào thang máy đến phòng bao.
“Bên trong có rất nhiều người sao?” Phó Hi cơ trí mà chuyển sang đề tài khác.
Cô chưa từng tới nơi như thế này, để giữ gìn hình tượng ngoan ngoãn nên khi có người rủ cô đến KTV hay quán bar cô đều từ chối.
“Đa số đều là những người trong giới, em cũng quen biết vài người.” Hai người đều là con cháu thế gia, cái vòng này không cần nói cũng biết là ám chỉ điều gì.
Phòng kín ở tầng trên cùng là dành cho khách VIP, không gian và tính riêng tư đều thuộc loại bậc nhất, đường đi không một bóng người, người phục vụ đều đứng bên cạnh thang máy để đáp ứng nhu cầu của khách hàng.
Để đề phòng có người trà trộn vào, muốn vào phòng thì khách hàng cần phải nhập mật mã hoặc quẹt thẻ.
Mỗi lần có khách đến mật mã đều sẽ được đổi mới, như vậy sẽ đảm bảo sự an toàn cho bọn họ.
Lục Hoàn Thần đẩy cửa vào, mọi người bên trong thấy anh trở lại lại bắt đầu ồn ào.
“Nhân vật chính đã trở lại, đi lâu như vậy nhất định phải phạt rượu!”
“Không phải Thần ca đi đón người sao, vậy cả hai đều phải uống!”
“Ai cha, hai người mau lại đây uống rượu nào!”
“Hôm nay là sinh nhật anh?” Phó Hi có chút ngạc nhiên, với thân phận của bọn họ thì chẳng phải là nên tổ chức sinh nhật ở nhà, tại sao lại gọi bạn bè đến nơi này để tổ chức?
“Thế nào? Theo đuổi tôi mà cái này cũng không biết? Đến quà sinh nhật cũng không mang theo, em nói xem nên làm sao cho phải?”
Lục Hoàn Thần liếc nhìn cô, rồi đi về hướng ghế sô pha.
Anh vừa đi liền không ai che chắn cho cô, mọi người không khỏi sửng sốt khi nhìn rõ cô là ai.
Phó Hi đuổi theo, túm góc áo anh thẹn thùng nói: “Lục ca ca nói gì vậy? Em không phải đem chính mình đến đây sao!”
Lục Hoàn Thần cười một tiếng, bảo cô ngồi vào ghế sô pha.
“Đây không phải là học muội của chúng ta hả? Thần ca sao có thể chứ?” Có người thân thiết với Lục Hoàn Thần nên không kiêng dè mà trêu đùa.
“Bạn bè.” Lục Hoàn Thần rót rượu rồi ngồi xuống cạnh cô, Phó Hi đã sớm thấy Phó Tuyết ở bên kia nên cố ý dịch về phía anh.
“Ồ~…” Mấy người kia tự nhiên thấy được động tác nhỏ của Phó Hi, kéo dài giọng nói, ý vị thâm trường nhìn nhau.
Thế này không phải là lừa người sao? Bạn bè nào lại dám ngồi gần Thần ca như vậy chứ?
“Sao cô lại đến chỗ này chứ? Cũng không thấy cô thường xuyên mặc quần áo như vậy, tôi còn tưởng mình nhìn nhầm đấy.” Cô gái chơi cùng Phó Tuyết nhìn về phía này, làm bộ ngạc nhiên nói với cô: “Với lại lần trước không phải là nói không đến KTV sao?”