Eo cô thật sự rất nhỏ, hai bàn tay của anh đều ôm trọn được, làn da trắng như sữa xuất hiện những dấu vết đỏ.
Eo Phó Hi bị anh nắm đến đau nhức. Chỉ cần cô cúi đầu có thể nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ to lớn, thỉnh thoảng lộ ra đầu khấc màu đỏ tím.
“A…” Cô cảm thấy rất mệt, eo chùn xuống lộ ra trước mắt Lục Hoàn Thần, anh tò mò sờ một chút phát hiện âm thanh của Phó Hi càng thêm mềm mại.
“Thì ra là sợ ngứa!” Lục Hoàn Thần cố ý thổi khí vào cổ cô, chân tay Phó Hi mềm nhũn, không còn sức lực, cả người dựa vào Lục Hoàn Thần.
Chân cô còn mang giày cao gót, quần áo đã bị lột sạch ném ở bên chân.
Hơi thở nam tính bao quanh cô, Phó Hi chưa kịp ngẩng đầu lên thì đã bị Lục Hoàn Thần ấn xuống, chỉ có thể quay mặt đi để thở.
“Cứ như vậy, mông thật vểnh.”
“Biến thái!” Phó Hi trừng mắt nhìn anh.
“Đừng quên là ai câu dẫn ai trước!” Tay chàng trai gãi trên lưng cô gái, gợi lên một trận ngứa ngáy, cô lắc mông ý muốn tránh, thế nhưng vô tình lại thuận theo cho anh đâm vào, Lục Hoàn Thần kêu một tiếng, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm nóng vào hoa huyệt của cô.
“Ưm… đeo bao!” Chàng trai vẫn thong thả tiếp tục đâm vào, vừa mới bắn tinh xong thế nhưng ngay lập tức dươиɠ ѵậŧ lại cứng.
“Không cần!” Lục Hoàn Thần biết cô mệt nhưng vẫn tiếp tục.
“Lục ca ca…” Âm thanh mềm mại mang theo ý làm nũng của cô vang lên: “Muốn đi lên ghế làm.”
Lục Hoàn Thần bảo Mạc Thường mang một bộ đồ dành cho nữ giới đến, cũng không biết anh ta lấy được ở đâu bộ đồ như vậy, chết tiệt còn kèm theo quần tất màu đen nữa chứ!
“Thì ra Lục ca ca thích loại này!” Phó Hi làm bộ nói.
Lục Hoàn Thần im lặng, không được tự nhiên mà gãi đầu, đưa quần áo cho cô: “Nói nhảm gì đó, không mặc thì cứ để trần ra ngoài!”
Phó Hi bĩu môi, cầm lấy quần áo, bỗng nhiên có một tấm thẻ phòng và một hộp nhỏ màu xanh rớt ra.
Lục Hoàn Thần thấy vậy vội khom lưng nhặt lên, nhét vào túi quần.
Phó Hi liếc mắt một cái đã biết đó là thứ gì, liếʍ khóe môi khô khốc, cũng không nói gì, im lặng mặc quần áo.
Mạc Thường thật không có lương tâm gì cả khi đưa bộ đồ như vậy! Áo sơ mi cũng là loại nhỏ bó sát, chân váy dường như còn ngắn hơn, bó sát mông, theo động tác hơn phân nửa mông đều lộ ra.
May ra quần tất màu đen còn bình thường chút, do không có đồ lót nên âm vật trực tiếp tiếp xúc với vải, cọ xát vài cái hạ thân liền chảy nước.
Đây chắc chắn là quần áo tình thú mà!
Phó Hi mặc xong, đứng trước mặt anh, bộ ngực đầy đặn hiện rõ, chân váy đen càng làm nổi đôi chân dài của cô, chân đi giày cao gót, nhìn rất quyến rũ!
Cô đem quần áo bẩn ném vào thùng rác, hơi khom lưng xuống mông liền lộ ra. Cả người Lục Hoàn Thần nóng lên, bế ngang cô lên, người trần đi ra ngoài.
May mà hành lang không có ai, anh mở cửa phòng, ném cô lên sô pha.
Phó Hi nhìn vành tai đang đỏ lên của anh liền biết bộ quần áo này của mình có bao nhiêu dụ hoặc.
Do Mạc Thường hạ thuốc nên cũng nhanh bắn, sau khi bắn một lần cảm giác khó chịu cũng vơi bớt, có thể làm cho anh suy nghĩ kỹ vấn đề.
Lục Hoàn Thần lấy bao thuốc trên bàn, châm lửa, ngồi bên cạnh cô, Phó Hi cau mày nhưng cũng không ngăn cản anh.
“Lục ca ca, muốn hát không?” Phó Hi khom lưng bật loa, quay đầu lại hỏi anh.