— Vậy nên, tài nguyên để nuôi dưỡng hai đứa nhỏ, sẽ do ta trích từ tư khố của mình.
Nói rồi, người ném một thanh kiếm cùng một ngọc giản đến trước mặt Tần Đức Minh:
— Đây là Lạc Lưu kiếm — một pháp khí bậc tám, thượng đẳng. Ngươi mang nó đi đổi lấy các linh thực ghi trong ngọc giản. Những linh thực đó có thể dùng để luyện chế Tẩy Tủy linh dịch.
Vừa nghe đến bốn chữ “Tẩy Tủy linh dịch”, Tần Đức Minh lập tức nín thở.
Đó là linh dược còn quý giá hơn cả Khải Linh châu — thứ thật sự dùng để cải tạo căn cơ, dưỡng linh, mở rộng tiềm năng tu hành.
Hắn còn chưa kịp vui mừng thì trong đầu chợt lóe lên điều gì đó, bỗng run lên:
[Lạc Lưu kiếm... Không phải là bội kiếm của lão tổ sao?]
Tần Đức Minh vội ngẩng đầu lên, hoảng hốt nói:
— Lão tổ, không thể được! Lạc Lưu kiếm chính là bội kiếm ngài luôn mang theo bên người mà!
Các trưởng lão khác cũng lần lượt lên tiếng khuyên can, ai nấy đều cho rằng lão tổ không nên lấy bội kiếm tùy thân của mình ra, lại càng không nên dùng tài sản riêng để nuôi dưỡng hai đứa trẻ.
Có người không nhịn được mà cất lời:
— Tư khố của người... chẳng phải còn phải giữ lại để dưỡng thương sao...
Chưa nói dứt câu đã bị người bên cạnh kéo tay ra hiệu, hắn chỉ đành ngậm miệng, nuốt hết phần còn lại vào bụng.
Lão tổ vẫn giữ vẻ bình thản, giọng nhẹ nhưng dứt khoát:
— Vết thương của ta không phải thứ mà của cải trong tư khố có thể chữa lành. Chi bằng lấy ra để cống hiến cho gia tộc.
— Còn về bội kiếm... Nay ta đã chẳng còn mấy cơ hội được rút kiếm, giữ lại cũng vô ích.
Thấy mọi người có vẻ còn muốn lên tiếng, nàng khoát tay, ngắt lời tất cả:
— Không cần nói nữa. Ta vẫn còn bản mệnh pháp khí bên người, chẳng qua chỉ là một thanh bội kiếm theo thân — bán thì bán, không đáng tiếc.
— Không cần nhiều lời.
Thế là, cả phòng im bặt.
Tần Đức Hinh cúi đầu, mắt khẽ rũ xuống, nhưng trong lòng đã âm thầm tính toán. Tần Như Thanh lần này một bước lên mây, đại phòng cũng nhờ thế mà được thơm lây không ít.
Chỉ có điều — tất cả những điều đó cũng chẳng liên quan gì đến nàng. Mối bất hòa gay gắt nhất với đại phòng cũng không phải từ phía nàng.
Điều nàng quan tâm duy nhất, là Khải Vinh.
Lão tổ nãy giờ chỉ nói về Tần Như Thanh, thế còn con trai nàng thì sao? Dưỡng linh phẩm cấp của Khải Vinh là gì?
Tần Đức Hinh nín thở, đang định lên tiếng hỏi, thì không ngờ lão tổ đã nhìn sang phía nàng.
Lão tổ chậm rãi nói:
— Dưỡng linh phẩm cấp của Tần Như Thanh đã định xong, tiếp theo là...
Thấy người ngừng lại, Tần Đức Hinh lập tức phản ứng, vội vàng cúi đầu cung kính:
— Bẩm lão tổ, con ta tên là Khải Vinh.
Lão tổ khẽ gật đầu:
— Vậy đến lượt Khải Vinh.
— Ta đã nghe đại trưởng lão nói qua, Khải Vinh là đơn kim linh căn, độ tinh khiết vượt quá phân nửa, thiên tư không tồi. Theo quy củ, định là bạc phẩm hạ đẳng.
— Về phần tài nguyên dưỡng linh, như đã nói trước đó, toàn bộ sẽ được trích từ tư khố của ta. Ngươi thấy thế nào?
Bạc phẩm hạ đẳng.
Đây vốn đã là một thiên phú rất đáng quý. Nhưng tiếc thay, phía trước vừa mới có Tần Như Thanh được định là kim phẩm thượng đẳng, khiến cho phẩm cấp này lập tức trở nên kém nổi bật.