Hiện giờ Tần gia đang gặp khủng hoảng tài chính, nói trắng ra là: không có tiền. Ông không phản đối quyết định của lão tổ, chỉ muốn hỏi, tài nguyên để nuôi dưỡng đứa nhỏ này — sẽ lấy từ đâu?
Nói trắng ra: không nuôi nổi. Dù tư chất có tốt mấy mà không có tiền thì cũng bằng thừa.
Mà với tư cách là người có tu vi đứng thứ hai trong Tần gia, lời của đại trưởng lão dĩ nhiên có sức nặng.
Tần Đức Minh và Lạc Nhàn còn chưa kịp mừng vì con gái được định phẩm là kim phẩm, thì lập tức nghe thấy tiếng phản đối dội đến từng đợt.
Lạc Nhàn nghiến răng. [Lão tổ nói mà các ngươi cũng dám lên tiếng cãi lại?]
Hôm nay nàng đã liều mình khơi ra chuyện này, thì cũng sẵn sàng gánh mọi hậu quả.
Kẻ nào dám cản trở tiền đồ của con ta, chính là đối đầu với ta!
Nàng lập tức lớn tiếng:
— Lão tổ, đã là việc đại sự, ắt có cách giải quyết. Giờ Tần gia vất vả lắm mới xuất hiện được một hậu bối mang đạo thể, đây chẳng phải là điềm lành hưng thịnh hay sao? Nếu bây giờ còn không tranh thủ bồi dưỡng thì còn đợi đến bao giờ? Lẽ nào phải chờ mười, hai mươi năm sau, Tần gia mới lại có thêm một người mang đạo thể nữa?
Thấy lão tổ vẫn chưa tỏ thái độ, nàng cắn răng dồn thêm một đòn cuối:
— Nếu bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này, Tần gia chúng ta... đến bao giờ mới có thể trở về Đông Vực hả, lão tổ?
Nếu so sánh thì những lời trước của Lạc Nhàn chỉ như cơn gió mạnh cấp năm, thì câu cuối cùng kia — “Trở về Đông Vực” — lại chẳng khác nào cơn lốc cấp mười quét thẳng vào lòng người.
Tần Như Thanh rõ ràng cảm nhận được, ngay khoảnh khắc mẫu thân thốt lên bốn chữ đó, thần sắc của tất cả mọi người trong phòng đều biến đổi — ngay cả lão tổ, người từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ bình thản, cũng khẽ động dung.
Hai chữ “Đông Vực” như chạm vào dây thần kinh nhạy cảm nhất của Tần gia, gợi lên một nỗi đau âm ỉ. Dù không ai nói ra, nhưng ai cũng lộ vẻ hoảng hốt, bối rối.
Chỉ có điều — Tần Như Thanh lại chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.
[Đông Vực? Đông Vực là nơi nào? Chẳng phải chúng ta là Nam Lĩnh Tần gia hay sao? Đông Vực thì có liên quan gì?]
Tần Đức Hạo bỗng nhiên đứng phắt dậy, ánh mắt sắc bén như dao, ngón tay chỉ thẳng vào mặt Lạc Nhàn:
— Lạc Nhàn, ngươi có ý gì? Ngươi đang lấy tiền đồ của Tần gia ra để gây áp lực với lão tổ đấy à? Con gái ngươi có thiên phú thì đã sao, nó còn chưa trưởng thành, vậy mà trong miệng ngươi nói cứ như không có nó thì Tần gia không thể trở về Đông Vực được?
Hắn phất mạnh tay áo, hừ lạnh:
— Con gái ngươi... chưa đến mức quan trọng như vậy đâu!
Lạc Nhàn chẳng hề sợ hãi, đáp lời không chút do dự:
— Ngươi là nhị thúc của Thanh Thanh, mà lại có thể nói ra lời như vậy sao? Đúng là con bé chưa trưởng thành, chính vì thế mà gia tộc lại càng cần bồi dưỡng thêm. Chẳng lẽ phải đợi...
— Đủ rồi.
Chỉ hai chữ nhẹ tênh, đã lập tức dập tắt toàn bộ cuộc tranh cãi.
Lão tổ lên tiếng.
Vẻ mặt người chưa từng lạnh lùng đến vậy:
— Ầm ĩ như vậy ra thể thống gì?
Tất cả mọi người đồng loạt cúi đầu.
Giọng lão tổ sau đó dịu xuống:
— Các ngươi nói đều có lý. Hiện tại Tần gia đúng là đang gặp khó khăn, quả thực không thể gánh nổi gánh nặng nuôi dưỡng một đứa trẻ mang kim phẩm tư chất.