Mới vừa đi vào, động tiên giống như cảm nhận được mỹ vị nên quấn lấy vật xâm nhập, ra sức nuốt nó sâu hơn, gậy th*t vì thế mà xuyên qua từng tầng nếp gấp, tiến đến chỗ sâu nhất.
Thẩm Ngư khẽ rên một tiếng: “Cái bao này không thoải mái lắm…”
Nên nếu có thể nhận trách nhiệm được thì anh sẽ nhận, làm cho cô yên tâm hơn một ít.
Trì Triệt ép hai chân cô xuống thấp hơn, động tác ra vào cũng mượt mà hơn. Dường như cơ thể cô được làm ra từ nước, dòng suối từ sâu trong cơ thể cô không ngừng tuôn ra. Bị vật trơn bóng chiếm đoạt, chất lỏng ấy dần dần biến thành những bọt nước mịn ti li.
Sau khi bắn ra một lần, Trì Triệt ôm người ấy đi tắm rửa vậy nên trong chốc lát, tiếng ái muội lại truyền ra từ phòng tắm.
Bởi vì động tác phía sau khiến cho cô không khỏi run rẩy nên vòng eo mảnh khảnh ngã xuống, bộ ngực dựng thẳng lên. Trì Triệt nhìn thấy cặp tuyết lê mềm mại trắng nõn thấp thoáng từ phía sau thì cảm thấy chói mắt. Anh nắm bàn tay của mình lại, hết kéo ra lại vân vê hai đầu nhụy hoa. Sau đó anh áp người mình lên mái tóc ướt của cô, liếʍ láp gặm nhắm vành tai của cô từ phía sau.
Thẩm Ngư run rẩy càng dữ dội hơn, hai chân cô siết chặt làm cho người đàn ông phía sau thở hổn hển bên tai, “Ừm…em thả lỏng một chút, bé Ngư.”
Cô thích cách anh gọi hai ngữ này; tuy cô muốn thả lỏng theo lời anh nhưng anh lại không để cô làm như vậy.
Chờ ra khỏi phòng tắm, hai người vừa lên giường đã nhắm mắt lại ngủ ngay. Trì Triệt mệt, anh ngồi máy bay mười tiếng về nước sau đó lại lái xe thẳng về nhà cô không ngừng nghỉ, hai ngày một đêm không ngủ ngon. Thẩm Ngư cũng mệt, mệt vì một phen vận động thật dữ dội.
……………..
Thẩm Ngư ngủ một giấc, khi cô tỉnh lại vẫn không thấy chút ánh nắng nào từ ngoài rèm cửa. Cô nhìn người đàn ông đang say giấc nồng, hôn lên khóe mắt của anh rồi nhẹ nhàng đứng dậy từ trong vòng tay của anh. Sau khi xuống giường, cô tìm thấy di động ở trên trong túi đồ ở mặt đất thì bị dọa không khỏi toát mồ hôi hột. Đã sắp 11 giờ tối, ba cô có gọi điện cho cô vài cuộc gọi nhưng toàn bộ đều vì điện thoại tắt âm mà bỏ lỡ.
Trì Triệt đang ngủ mơ màng, anh quơ quơ tay phát hiện không thấy người kế bên đâu bèn ngồi dậy thì thấy Thẩm Ngư đang ngồi ở một góc nói chuyện điện thoại với một cái áo sơ mi trên người. Anh ngồi yên một lát rồi mới xuống giường muốn bế cô lên. Rơi vào lồng ngực lạnh nóng hổi của ai đó thì cô bị hù dọa một trận; cô ôm lấy cổ anh rồi dùng khẩu hình miệng hỏi anh có làm sao không nhưng anh lại không trả lời mà ôm cô vào lòng rồi trở về giường, dùng thân thể và chăn bông để sưởi ấm cho cô một lần nữa.
Vào trong chăn cô mới phát hiện bên ngoài tuy rằng đã mở máy sưởi nhưng vẫn còn rất lạnh. Thẩm Ngư nói chuyện điện thoại xong thì ôm chặt lấy anh, cô muốn đặt bàn chân lạnh băng của mình lên chân anh thì đã bị anh nhanh tay ủ chân cô lại.
“Em phải về nhà sao?” Trì Triệt hỏi, anh nghe được cô vừa nói chuyện với ba mình.
“Ừ…”
“Để anh đưa em về.” Anh xốc chăn đứng dậy nhưng lại bị Thẩm Ngư giữ lại từ sau lưng một cách bất ngờ: “Sao vậy em?” Anh trở tay nắm lại chân cô để giữ thăng bằng.
Cô vòng tay qua cổ rồi cúi đầu cắn anh: “Em không có về, tối nay em ở lại đây với anh.”
……………..
Ông Thẩm gọi mấy cuộc điện thoại cho Thẩm Ngư nhưng không có ai bắt máy thì trong lòng cảm thấy quái lạ. Mỗi năm vào ngày này, tuy Thẩm Ngư không nói nhưng ông biết rõ cảm xúc của cô – dù sao đó cũng là đứa con gái sống nương tựa với ông hai mươi năm. Chưa kể năm nay một nhà Khúc Dạng cũng không có ăn Tết ở trong nước mà cô lại không bắt máy thì thật đúng là hiếm thấy.
Ở thời điểm mấu chốt này, Khúc Dạng còn xem như là một người tương đối đáng tin cậy, cô nàng gọi điện về cho ông Thẩm trước hết là thăm hỏi một cách ngọt ngào, sau đó mới nói vài câu cho ông yên tâm. Ông vừa nghe xong lại nhìn thấy thời gian thì ngầm hiểu.
Không nghĩ tới lúc ông chuẩn bị đi ngủ trước thì nhận được điện thoại của Thẩm Ngư. Ông hỏi Thẩm Ngư có muốn ông để cửa mở cho cô hay không, sau khi Thẩm Ngư suy nghĩ thì nói nhỏ ở đầu dây bên kia: “Dạ thôi không cần đâu, cảm ơn ba ba.”
Ông ừ một tiếng, sau đó giống như tùy ý nói một câu: “Ngày mai dẫn về cho ba nhìn xem”, nhưng lại nghe được sự im lặng khó xử phía bên kia nói một câu “Con cũng không biết…” thì ông mỉm cười, cuối cùng vì không muốn làm cô khó xử nên ông cúp điện thoại.
Trì Triệt xoay người, nhét mình trở lại trong chăn: “Sao?”
Thẩm Ngư vùi mặt vào chăn rồi ngượng ngùng nói: “Anh chạy từ xa đến đây, làm sao em lại không biết ngại mà để anh một mình…” Lời nói còn chưa dứt thì bị người ta hung hăng hôn lấy.