Thẩm Ngư nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó thì chỉ cảm thấy tần suất trái tim đập trong lồng ngực cô càng ngày càng dữ dội.
Anh ăn gian, anh làm vậy là quá mức ăn gian rồi.
Anh luôn có cách làm cô xao xuyến không thôi, làm cô không thể nào ngừng thích anh.
“Anh…” Thẩm Ngư còn sững sờ thì người trước mặt nhướng mày chờ câu nói tiếp theo của cô; sự nhẫn nại của anh làm cho cô ứa nước mắt. Cô nhào vào ngực anh, một tay túm lấy áo khoác của anh lén lau đi nước mắt: “Anh phạm quy rồi.”
Rõ ràng hôm nay cô cũng không có cảm thấy tủi thân, nhiều năm trôi qua như vậy cũng đều một cảnh như thế này. Lúc này thường thì cô sẽ trở về nhà nói lại với ba tình hình của bà nɠɵạı xem như là xong một ngày. Thẩm Ngư cảm thấy mình không phải là người làm ra vẻ nhưng khi cô nhìn thấy anh thì lại cảm thấy những khổ sở nhỏ trong lòng mình đều được sự dịu dàng của anh che chở nên trong nháy mắt nước mắt đã trào ra, nhưng cô không muốn anh nhìn thấy.
Thì ra có những lúc cô không cảm thấy tủi thân bởi vì mình chỉ có một mình mà thôi.
Trì Triệt ôm lấy cô, anh bật cười trước thái độ bỗng nhiên ngang ngược và ỷ lại của cô: “Anh chỉ muốn gặp em thôi, làm sao lại ăn gian cơ chứ?”
“Anh biết em cũng muốn gặp anh nên khi anh làm như vậy thì em sẽ không thể rời xa anh được.” – Cô nói bằng âm thanh rầu rĩ; cô chôn mặt trên áo anh, ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh.
Trì Triệt nghĩ thầm nếu như cô thật sự không bao giờ rời xa anh thì không còn gì tốt hơn.
Hai người không phải là dạng người chú ý đến ánh mắt của người khác nên dù cho bác bảo vệ nhìn bọn họ lâu như vậy mà hai người vẫn còn ôm lấy nhau. Cuối cùng thì bác ấy nhìn vào Trì Triệt rồi chỉ có thể cảm thán còn trẻ thật là tốt mà.
Trì Triệt hôn lên đỉnh đầu của cô rồi ôm cô chặt thêm: “Em ở lại với anh được không?” Được sự ỷ lại khó có được của cô, trong lòng anh mềm nhũn đến mức rối tinh rối mù cùng với việc lâu rồi không có gặp cô nên khi ôm cô vào lòng thì anh lại có suy nghĩ không đứng đắn. Nhưng hai người vừa mới gặp mặt mà anh đã tùy tiện nói ra như vậy thật giống như mấy kẻ t*ng trùng thượng não.
Thẩm Ngư không lên tiếng. Lúc này, cô chỉ muốn được anh ôm nên đứng lâu thêm trên đường cũng không có sao cả. Cô ở trong lồng ngực anh phục hồi lại tâm tình của mình; cô nhanh chóng phát hiện ra anh không mang theo hành lý nên đoán rằng có thể anh đã đặt khách sạn rồi, lúc này lại biết địa chỉ nhà cô cộng với lời nói của Khúc Dạng thì có lẽ đây là món quà lớn mà cô nàng ấy nói đây.
“Anh ở khách sạn nào, em muốn anh.” Cô nói thì thầm làm cho lúc đầu Trì Triệt nghe không rõ. Thẩm Ngư lập lại một lần nữa rồi ngẩng đầu nhìn vào người đàn ông trước mặt – người có ánh mắt lóe lên sự nguy hiểm vào lúc này.
……………
Vừa vào trong phòng cô đã bị Trì Triệt ôm lên. Cô thở nhẹ một hơi rồi ôm lấy cổ anh, giọng nói của cô nhanh chóng bị nhấn chìm. Tuy cô không thấp nhưng khi anh bế cô lại rất nhẹ nhàng giống như đang bế một đứa bé vậy.
Lúc đến được trên giường thì trên người Thẩm Ngư chỉ còn một cái áo sơ mi khoác hờ hững, quần và áo khoác cô đã sớm bị ném xuống đất. Trì Triệt cởi quần áo trên người mình ra, anh leo lên giường rồi duỗi tay sờ đến nơi ở giữa hai chân cô. Dù cho cách một cái qυầи ɭóŧ nhưng anh vẫn cảm nhận được sự trơn trượt ướt át, anh nhẹ giọng cười nói: “Thật là ướt.”
Thẩm Ngư đỏ mặt, cô đã động tình khi bị anh hôn. Cô không nói chuyện mà kéo anh đến trước mặt rồi đưa tay đi xuống vật nam tính đang to lên. Trì Triệt thoải mái nheo mắt lại thì bị cô đẩy ngã xuống giường khi không chú ý. Hiếm khi được cô chủ động nên anh không hấp tấp; anh điều chỉnh tư thế mình cho tốt rồi ung dung chờ động tác tiếp theo của cô.
Thẩm Ngư cởi áo sơ mi và qυầи ɭóŧ của mình ra, cô thấy ánh mắt Trì Triệt đang khóa chặt mình nên khi anh muốn vuốt ve cơ thể mảnh khảnh của cô thì anh đã bị cô chặn lại dưới chân mình: “Anh không được động đậy.”
Không biết có phải bởi vì lâu rồi không có làm hay không mà Trì Triệt cảm thấy cô càng nhạy cảm. Vách động trơn trượt bên trong vừa khít lại nóng bỏng làm cho anh tiến thoái lưỡng nan, tiếng thở dốc cũng vì thế mà thoát khỏi cổ họng.
Thẩm Ngư cũng chậm rãi tìm được cảm giác, cô mở miệng hưởng thụ cảm giác bị đầu lưỡi anh quấy loạn. Sau đó cô cúi đầu, hai tay đặt lên vai anh rồi theo động tác của anh mà bắt đầu nuốt vào rồi lại nhả ra vật nam tính trong cơ thể mình. Bởi vì dựa quá sát vào người anh, nhũ hoa cô cọ sát vào cơ bắp săn chắc của anh theo động tác đung đưa càng làm cho cô không nhịn được mà càng dán mình chặt vào người anh hơn.
Bị dòng mật ướt đẫm tưới lên gậy th*t làm cho eo tê dại, Trì Triệt trong nháy mắt đột nhiên nhớ tới việc mình đã quên mang bao nên anh nghiến răng rút vật nam tính của mình khỏi nơi mềm ấm đang hút chặt lấy anh đó, vậy mà cái động hồng hào lại lưu luyến giữ anh lại.
Thẩm Ngư còn trong lúc cao trào thì cơ thể run lên, cô phát hiện anh đột nhiên rời đi thì lên tiếng hỏi: “Anh đi đâu…”
“Anh quên mang bao.” Trì Triệt đến bên cạnh bàn chọn một loại cũng có danh tiếng, anh mang vào rồi lại leo lên giường, kéo người đang nằm nghiêng về trước mặt mình, kéo đôi chân thon dài của cô vòng qua eo mình rồi cử động thân thể dựa vào dòng suối ẩm ướt của cô mà trượt vào.