Đạo quán không nhỏ, trước sau có hai cái sân, có lẽ là bởi vì lâu năm không tu sửa, sân sau đã hoang vu, hiện tại tất cả hoạt động đều ở sân trước.
Hầu như trên mỗi cánh cửa đều có dán câu đối, đại điện chính giữa treo một tấm biển, trên đó viết “Thiên Sư Cung”.
Lâm Uyển Ương đi vào, bên trong thờ phụng tượng Linh Bảo Thiên Tôn, tay nâng Như Ý ngồi trên hoa sen.
Pho tượng này rất lâu đã không tu sửa, dưới ánh đèn lờ mờ, nhìn có vài phần quỷ dị.
Lâm Uyển Ương thắp hương tế bái tổ sư gia, sau đó lấy Thất Tinh Kiếm trong túi ra.
Đây là Thất Tinh Kiếm sư phụ cô truyền cho cô, bốn mươi chín đồng tiền dùng loại dây thừng đặc thù bện lại mà thành, lại dùng pháp ấn gia trì.
Mấy đời truyền lại, không biết đã chém giết bao nhiêu quỷ quái, thân kiếm chính khí lẫm liệt, tà sát không thể tới gần.
Bình thường lúc không sử dụng, Thất Tinh Kiếm phải đặt trước hương án tổ sư gia hấp thu linh khí.
Sân phía trước, ngoại trừ chính điện cung phụng tổ sư gia, hai gian phòng phía tây là phòng ngủ của sư huynh đệ, phía đông là phòng tiếp khách và phòng chứa sách.
Phía nam ngoại trừ nhà kho, cũng có phòng khách, chỉ là rất lâu rồi không ai lui tới ở, nên đã phủ bụi.
Dương Bảo Tâm dùng thời gian một buổi sáng, quét dọn sắp xếp phòng ốc, thay ga giường mới.
Sau này nơi này chính là phòng của Lâm Uyển Ương.
Lúc Lâm Uyển Ương đi lòng vòng, Dương Bảo Tâm vẫn cẩn thận đánh giá vẻ mặt đối phương.
Cậu sợ đối phương chỉ cần không vui sẽ xoay người bỏ đi mất.
Tuy rằng chưởng môn nhân này có chút cách biệt, nhưng đây cũng là chưởng môn của bọn họ!
Nghe thấy đối phương muốn ở lại, trong lòng cậu nhẹ nhàng thở ra.
Sau khi Lâm Uyển Ương đơn giản nhìn qua, liền cầm quần áo đi đến phòng tắm phía sau.
Cả một đường bụi bặm, còn không tắm nữa cô sẽ không chịu nổi.
Cô cũng không có chỗ nào không quen, điều kiện nơi này không khác mấy với trại Miêu, hơn nữa còn rất thanh tịnh.
Đây là phòng có view ngắm núi hàng thật giá thật, có nửa ngọn núi!
Lâm Uyển Ương tắm rửa xong đi ra, chợt nghe phía trước có người nói chuyện.
Xem ra là sư huynh của Dương Bảo Tâm đã trở lại.
Lâm Uyển Ương đi tới phía trước, liền thấy một người phụ nữ mặc váy dài.
Tóc dài vừa mới qua vai, bóng lưng lộ ra vài phần quyến rũ.
Ở đây còn có phụ nữ? Điều này không đúng lắm.
Lâm Uyển Ương đi tới trước mặt người đó, cuối cùng cũng thấy rõ mặt đối phương.
Đây tuyệt đối không chỉ là phạm trù bóng lưng giết người (chỉ những người nhìn từ bóng lưng phía sau có thân hình quyến rũ).
Cô gái này rất xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, có vài phần khí phách.
Đặt ở trong đám đông, tuyệt đối là loại hình được mọi người chú ý.
Tạ Văn Dĩnh nhìn vào cô, mở miệng hỏi: “Cô chính là chưởng môn nhân mới tới?”
Giọng nam thấp mà trầm ổn, cực kỳ không hợp với trạng thái hiện giờ của cậu ấy.
Lâm Uyển Ương: "......”
Đàn ông? Sư huynh của Bảo Tâm?
Trước khi đối phương không mở miệng nói chuyện, dù bất cứ ai nhìn vào đều thấy là một đại mỹ nữ, hoàn toàn không có chút cảm giác không thích hợp nào!
Nếu bắt buộc phải chọn ra điểm không đúng, vậy chính là hơi cao một chút.
Tạ Văn Dĩnh đánh giá Lâm Uyển Ương từ trên xuống dưới: "Điều kiện cũng không tệ, vóc dáng cũng cao, vừa hay ngày mai có hoạt động, cô đi cùng tôi đi.”
Lâm Uyển Ương: "Cái gì?”
Tạ Văn Dĩnh: "Một ngày có 1000 tệ, trưng bày hàng hóa ở sân ga là được, nghe nói cô muốn học đại học, cô phải tự mình tiết kiệm tiền, nếu không đủ tôi sẽ nghĩ cách tiếp.”