Lâm Uyển Ương chỉ vào tấm bảng, sau đó lại chỉ vào mình.
“Người cậu tìm là tôi đó.”
“Hả?” Đứa nhỏ mở to mắt, dường như không thể tin được.
Lâm Uyển Ương: “Chưởng môn phái Tịnh Dương? Hẳn là không sai nhỉ.”
“Thật, thật sự là chị?” Vẻ mặt Dương Bảo Tâm đầy bất ngờ.
Cậu vẫn cảm thấy không thể nào, nhưng sao đối phương biết được chuyện cậu tới đón chưởng môn nhân chứ.
Cho nên người mà cậu chờ cả buổi thật sự là một cô gái ư?
Lâm Uyển Ương phát giác ra, sau khi đối phương xác định thân phận của mình, ánh mắt lấp lánh vừa rồi liền trở nên ảm đạm.
Sao thế nhỉ? Mình hẳn là không kém cỏi đến mức ấn tượng đầu tiên làm cho người ta thất vọng chứ?
“Sao vậy? Không vui à?” Lâm Uyển Ương hỏi.
Dương Bảo Tâm lắc đầu: “Không có, chỉ là tôi thấy bất ngờ, tôi tưởng…chưởng môn là nam cơ.”
“Chẳng lẽ quy định chỉ có đàn ông mới có thể làm chưởng môn?” Lâm Uyển Ương nở nụ cười: “Tôi cũng bất ngờ là một đứa nhỏ tới đón tôi, vậy là chúng ta xem như hòa.”
“Hả?”
Lâm Uyển Ương cầm tấm bảng trong tay đối phương: “Tên tôi không phải Lâm Uông Dương, là Lâm Uyển Ương, Uyển ở giữa nước.”
“Hả? Viết sai rồi ư?” Dương Bảo Tâm trợn tròn mắt.
Lâm Uyển Ương cảm thấy đứa nhỏ này quá thú vị, cứ bị ngạc nhiên thái quá.
Cô hỏi: “Cậu có đói bụng không, muốn đi ăn chút gì không?”
“Không có, tôi không đói.”
“Vậy không có chuyện gì khác, bây giờ chúng ta trở về?”
Dương Bảo Tâm gật đầu, đưa tay cầm túi của đối phương: “Cái này đưa cho tôi, tôi rất khỏe, có thể đeo giúp cô.”
Lâm Uyển Ương: “Không sao, tự tôi đeo được.”
“Ồ. Vậy được rồi.”
Đại khái là không quen, bởi vậy Dương Bảo Tâm cúi đầu có chút thẹn thùng.
Ga xe lửa ở phía bắc thành phố, núi Du ở phía nam, vừa vặn là hai đầu của thành phố.
Đạo quán ở sườn núi Du.
Từ cửa tàu điện ngầm đi ra, hai người ngồi lên xe buýt, hai giờ sau, rốt cuộc đến được chân núi.
Núi Du đang sửa đường cái, nhưng không kéo dài đến trước đạo quán.
Đi hết đường quốc lộ còn có một đoạn đường núi, cũng thật sự bởi vì như vậy, đạo quán mới không có khách hành hương.
Lâm Uyển Ương ngẩng đầu hỏi: “Chúng ta phải đi bao lâu?”
Dương Bảo Tâm nói: “Tôi đi bộ nhanh, bình thường mất 50 phút.”
Lâm Uyển Ương gật đầu: “Tôi cũng đi rất nhanh.”
Cô lại một lần nữa từ chối yêu cầu của bạn nhỏ giúp cô lấy hành lý.
Hai bên đường cái có đèn, buổi tối còn có gió thổi rất mát mẻ thoải mái.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Dương Bảo Tâm lúc bắt đầu rất ngại ngùng, dưới sự dẫn dắt của Lâm Uyển Ương, dần dần cũng thoải mái hơn, nói nhiều hơn.
Đạo quán trên sườn núi, hiện tại có cậu ấy và sư huynh cùng ở.
Dương Bảo Tâm mười hai tuổi, bởi vì nhập học muộn, bây giờ vẫn đang học tiểu học.
Vị sư huynh kia của cậu cũng mới mười tám tuổi, mỗi ngày đi sớm về trễ ra ngoài làm việc.
Đạo quán không có tiền hương khói, chi tiêu hàng ngày đều phải hai người tự mình nghĩ cách.
Nhận thấy phía sau có ánh sáng mạnh chiếu tới, Lâm Uyển Ương quay đầu, liền thấy có chiếc xe từ dưới chân núi chạy lên.
Lâm Uyển Ương hỏi: “Trên núi này còn có người khác ở?”
Dương Bảo Tâm gật đầu: “Trên núi có một căn nhà rất lớn, năm ngoái mới sửa, nhưng hình như rất ít người đến.”
Lâm Uyển Ương nói: “Coi như chúng ta có hàng xóm, chúng ta có thể hỏi xem có thể đi nhờ xe một đoạn không.”
Hàng xóm ở chung, mặc dù hàng xóm này hơi xa.
Dương Bảo Tâm trừng to mắt nhìn người, còn có thể đón xe kiểu này ư?
Tống Chương Dẫn ngẩng đầu, vừa hay thấy ven đường có người vẫy tay, anh mở miệng nói: “Dừng ở phía trước một chút.”
Tài xế: “Được.”
Lâm Uyển Ương chỉ thử xem vận may thế nào thôi, không ngờ đối phương lại ngừng thật.