Tên của Dương Bảo Tâm là đạo trưởng đặt, sư đệ cậu ấy không có tên, không có hộ khẩu nên chưa từng đi học.
Sư phụ bỏ ra tất cả tiền tiết kiệm, nghĩ cách giúp sư đệ làm hộ khẩu, còn nói tuổi quá nhỏ, phải đi học vài năm để biết chữ.
Lâm Uyển Ương vô tình làm cho người ta nhớ tới chuyện buồn, trong lòng thở dài: "Như vậy đi, sau này tôi dạy các cậu.”
Tạ Văn Dĩnh suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng không nói ra những lời đó.
Thanh Hư đạo trưởng trước khi lâm chung bói một quẻ, nói tuy rằng mình và sư phụ duyên phận mỏng, trong số mệnh đã định trước, đôi sư huynh đệ này về sau sẽ gặp được một sư phụ tốt, cuối cùng sẽ có thành tựu lớn.
Ông ấy chỉ là thay người thu đồ đệ mà thôi.
Sư phụ kia ngoại trừ chưởng môn mới nhậm chức ra thì còn ai, Tạ Văn Dĩnh vốn không phỏng đoán gì khác, hiện tại nhìn Lâm Uyển Ương thì hoàn toàn dao động.
Nếu không phải chưởng môn nhân này, thì có thể là ai đây? Trong lòng cậu rất mê mang.
Không đến nửa giờ, nhân viên hậu trường đã đi hết, bốn phía trở nên yên tĩnh.
Quý Lam đi tới, cô ấy nhìn thấy hai người thì rất bất ngờ: "Hai người còn chưa đi à?”
Hòa thượng đã được đưa đến, để an toàn, cô ấy còn tìm vài nhân viên theo cùng.
Hồ Hạo nhíu mày nói: "Hai người đi mau đi, chúng tôi còn có việc quan trọng.”
Anh ta là quản lý trung tâm triển lãm, là người yêu của Quý Lam.
Lâm Uyển Ương nói: "Căn phòng này có vấn đề, chúng tôi là người của Tịnh Hòa Quan trên núi Du, ở lại xem có chỗ nào giúp đỡ được không.”
Hồ Hạo quay đầu nhìn về phía bạn gái mình: "Người em quen à? Bọn họ đây không phải là làm bừa sao?”
Quý Lam ngược lại biết Tạ Văn Dĩnh là đạo sĩ, tuy rằng không giống lắm.
Cô ấy suy nghĩ một chút rồi nói: "Bỏ đi, thêm một người giúp đỡ càng chắc chắn hơn.”
Hồ Hạo nghe cô ấy nói như vậy, cũng không kiên trì phản đối.
Anh ta đã từng chịu thiệt từ đồ đạc trong phòng đó rồi, trước đó còn mời một nhóm người, căn bản vô dụng...
Hy vọng hòa thượng này có thể được việc.
Hồ Hạo hít sâu một hơi, mở cánh cửa kia ra.
Gian phòng rất trống trải, một thời gian rất dài không sử dụng, chất lượng không khí không tính là tốt lắm.
Hòa thượng ngồi ngay tại chỗ, tay lần Phật châu, bắt đầu ngâm tụng kinh văn.
Siêu độ hồn phách lưu lại nhân gian.
Trong tích tắc đó, trong phòng nổi gió, ánh đèn lóe lên hai cái, trên tường dần dần tụ lại một đường nét màu đen.
Mấy người chân mềm nhũn, hoảng sợ lui về phía sau, Lâm Uyển Ương bất động tại chỗ ở ngay phía trước.
Lâm Uyển Ương thầm nghĩ, hòa thượng vẫn quá Phật hệ, thứ không muốn đi này, đọc nhiều kinh văn hơn nữa cũng vô dụng.
Cô lấy ra một tấm bùa trừ tà ném ra ngoài.
"Tà" là một khái niệm khá lớn, bao gồm yêu quỷ, uế vật, tà khí.
Hôm nay du hồn với đạo hạnh như vậy, cũng không cần phải niệm chú gia trì.
Trong khoảnh khắc ném bùa ra, ánh đèn trở lại bình thường, gió cũng biến mất.
Sau đó mọi người loáng thoáng nghe được tiếng khóc, trong lòng sợ hãi lại muốn co giò chạy trốn, tăng thêm can đảm cho nhau rồi theo âm thanh nhìn qua, liền thấy một người đàn ông ngồi xổm chỗ đó.
Khuôn mặt bầm đen của người đàn ông kia, không có bóng......
Hồn phách cũng có màu sắc, giống như người cũng phân tốt xấu.
Con quỷ này chỉ là thích bày mấy trò nghịch ác, nhưng chưa từng hại người.
Hòa thượng hiển nhiên cũng nhìn ra, khuyên nhủ một cách ôn hòa: "Nếu ngươi đã mất rồi, nên đầu thai sớm một chút, cần gì phải ở lại nhân gian.”