Quý Lam nở nụ cười: "Được đó, có phải môn phái bọn cậu có thể hấp thu tiên khí hay không? Nếu còn tuyển người tôi cũng xin một chân gia nhập.”
Cô ấy cũng chỉ chọc cười một câu, nói xong không đợi đối phương trả lời đã tiếp tục công việc.
Tạ Văn Dĩnh và Lâm Uyển Ương được phân đến một doanh nghiệp rượu trắng làm tiếp thị, quần áo coi như bình thường, áo cân vạt và váy rời mang phong cách Trung Quốc.
Nội dung công việc là bán thử rượu cho người ta, thời gian là từ tám giờ rưỡi sáng đến tám giờ tối đóng cửa.
Lương một ngày trả một ngàn tệ.
Lâm Uyển Ương cầm quần áo phải thay nhìn chung quanh một chút, phòng hóa trang ngoài cùng bên phải mấy phút này cũng không có ai đi ra, hẳn là còn trống.
Cô đi qua, vừa định mở cửa đã bị người ta gọi lại.
Sau khi Quý Lam gọi người lại, bước nhanh qua nói: "Gian này không thể dùng.”
"Tôi thấy không có ai mà?"
Quý Lam dẫn cô đến một gian phòng thay đồ khác, lúc này mới mở miệng nói: "Gian phòng kia có vấn đề.”
“Có vấn đề?”
Vẻ mặt Quý Lam thay đổi, hạ giọng nói: "Phòng hóa trang kia cổ quái, đồ không ai đụng vào đã tự rơi xuống đất, hoặc là đèn bị tắt, có mấy người thấy có bóng đen chạy tới.”
Lâm Uyển Ương: "......”
Quý Lam thấy cô không nói gì, nghĩ thầm hẳn là đã sợ, cô ấy vỗ vai Lâm Uyển Ương rồi nói: "Cô đừng sợ, không tới gần là được, bọn tôi đã mời hòa thượng đến trừ tà, hẳn là qua hai ngày nữa sẽ bình thường.”
Sắp sửa tới thời kỳ cao điểm của các loại triển lãm, phòng hóa trang có vấn đề kia là diện tích lớn nhất, khóa mãi quả thực cũng không tiện.
Lâm Uyển Ương thay quần áo xong đi ra, Tạ Văn Dĩnh từ WC trở về chờ ở bên ngoài.
Tạ Văn Dĩnh: "Đi thôi.”
“Ừm.” Lâm Uyển Ương nhìn phòng hóa trang đóng cửa một cái, giờ cô đang có việc, chờ buổi tối trở về sẽ xem thử.
Hai người đi đến hội trường.
Tạ Văn Dĩnh: "Cô không cần quá căng thẳng, công việc hôm nay rất đơn giản.”
"Có chỗ nào cần chú ý không?" Lâm Uyển Ương hỏi.
Tạ Văn Dĩnh suy nghĩ một chút, nói: "Chỉ cần động tác tránh né của cô đủ nhanh, những người đó sẽ không sờ được tay và đùi của cô.”
Tình huống bàn tay dê xồm trong hội trường vẫn có, cậu ấy đã có kinh nghiệm, có thể nói là né cực kỳ nhanh.
Lâm Uyển Ương: "......”
Tạ Văn Dĩnh bình thường ít nói, nhưng ngay thời khắc đứng trước quầy hàng đã tiến vào trạng thái làm việc.
Dáng vẻ của cậu ấy nam nữ đều thích, mời chào không ít người tới uống thử, độ nổi tiếng không tệ.
Bận rộn mãi cho đến hơn tám giờ tối, hai người mới kết thúc công việc.
Người phụ trách thương hiệu rất hài lòng với biểu hiện của bọn họ, ngoại trừ tiền lương, còn cho thêm một trăm tệ tiền lì xì.
Tạ Văn Dĩnh đến phòng vệ sinh nữ thay quần áo xong, liền đi tìm Lâm Uyển Ương.
Đến lúc trở về.
Lâm Uyển Ương nói: "Quý Lam nói với tôi, phòng hóa trang này có vấn đề, hôm nay còn mời hòa thượng tới làm phép, chúng ta xem một chút rồi đi.”
Tạ Văn Dĩnh sửng sốt: “Cô cảm thấy hứng thú với cái này?”
Lâm Uyển Ương mỉm cười: "Dù sao chúng ta cũng là môn phái đạo gia, sư phụ cậu không dạy cậu những thứ này sao?"
Ánh mắt Tạ Văn Dĩnh ảm đạm một chút, giọng nói khôi phục lại sự trầm thấp bình thường: "Tôi nhập môn mới một năm rưỡi, khi đó cơ thể sư phụ đã không được tốt lắm."
Tâm tình cậu sa sút, cho dù là người tu đạo cũng khó thoát khỏi sinh lão bệnh tử.
Thanh Hư đạo trưởng tuy rằng nghèo khó, nhiều năm qua cũng có tích góp.
Một năm rưỡi trước ông ấy đưa Tạ Văn Dĩnh về, nửa năm sau lại đưa Dương Bảo Tâm về.