ĐỪNG BỎ LỠ TÌNH YÊU

Chương 62-1: Cha con gặp nhau (1)

Trước Sau

break
Nhưng con có thể yên tâm được sao? Cậu ấy đã là chồng của người khác, làm sao phu nhân của cậu ấy có thể chấp nhận con gái của con được chứ? Tư Tư ngốc nghếch, chuyện cho tới bây giờ, làm sao con vẫn chưa mở mắt ra như thế, tại sao con vẫn không bỏ xuống được vậy?

Con chỉ nghĩ đến chuyện cậu ấy là ba ba của Nặc Nặc. Đã bao giờ con từng nghĩ đến cậu ấy đã lập gia đình với người khác rồi không? Có lẽ nói đúng hơn, Tư Tư đến bây giờ con vẫn không thể cam lòng, di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn không thể cam lòng buông tay với người đàn ông kia, con không mong muốn cậu ta được sống an ổn nửa đời còn lại, đúng không Tư Tư?

Thím Phúc giật mình đứng lặng ở trước giường. Lúc này Tương Tư đã lại lâm vào trạng thái hôn mê. Từ lúc ở bệnh viện trở về, thím Phúc đã từng khuyên cô lấy số tiền mà người đàn ông kia đã cho cô, chuyển đến một bệnh viện lớn, tìm gặp chuyên gia, không chừng còn chưa đến mức không cứu chữa được... Nhưng cô vẫn luôn không chịu, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com có nóng nảy hỏi lần nữa, cũng luôn chỉ có một câu nói kia: “Con đã đồng ý với người ta, sẽ không bao giờ có bất kỳ một chút liên quan nào với anh ấy nữa.”

Thím Phúc không biết rốt cuộc lúc trước đã có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng Tương Tư đã có tính toán cả rồi. Ngày đó tại thành phố C, Đỗ Phương Phương đồng ý cho cô về nhà một lần, còn cô cũng đã đồng ý với Đỗ Phương Phương rồi, từ nay về sau cô sẽ vĩnh viễn biến mất trong cuộc sống của Hà Dĩ Kiệt. Mặc dù Phương Phương đối xử với cô độc ác tàn nhẫn, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn nhưng đã cô ta đã giữ lời hứa. Đã vậy thì đương nhiên Văn Tương Tư cô không thể để cho cô ta khinh thường mình được. Nếu như hiện tại cô động đến số tiền của Hà Dĩ Kiệt, chẳng phải là cô đã chứng thực mình xứng đáng bị mắng chửi là con người hèn hạ hay sao?

Ở trong mắt người đời, dĩ nhiên là cô đã mang danh là một con người đê tiện rồi. Nhưng thà rằng bị chết, cô cũng không chịu để cho mình lại tiếp tục bị mang tiếng xấu, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn huống chi sức khỏe của bản thân thế nào, tự cô đã quá rõ ràng rồi. Chẳng qua là cô giữ chặt trong lòng chứ nhất định không để cho bất cứ ai biết được điều này.

Cô không muốn để cho thím Phúc biết được chuyện này. Mặc dù Tương Tư cảm thấy mình là người có lỗi với Đỗ Phương Phương, nhưng cô còn hận tất cả những việc mà cô ta đã làm hơn. Cô thà rời khỏi Hà Dĩ Kiệt, chứ nhất định không chịu để cho Hà Dĩ Kiệt cả đời phải sống với một người phụ nữ như Đỗ Phương Phương kia – cô ta không xứng.

Ngay cả khi cô đã chết, cô cũng muốn ở dưới mặt đất nhìn lên, nhìn đến một ngày nào đó cô ta và Hà Dĩ Kiệt sẽ đôi ngả chia tay.

Cho nên cô mới cố ý để Nặc Nặc về sống bên cạnh Hà Dĩ Kiệt. Thứ nhất là vì sau khi thím Phúc trăm tuổi, Nặc Nặc sẽ không có người chăm sóc. Cho dù là đã có viện Phúc Lợi hay Cô Nhi viện cũng không thể tốt bằng sống ở bên cạnh chính cha ruột của mình. Hơn nữa trong thâm tâm cô vẫn luôn cảm thấy, nhất định Hà Dĩ Kiệt sẽ đối xử tốt với Nặc Nặc, nên cô không lo lắng gì về chuyện này.

Thứ hai là vì, cô đoán chắc Đỗ Phương Phương không có lòng bao dung với người khác. Nếu như cô ta biết được sự tồn tại của Nặc Nặc, tất nhiên sẽ tức giận đến nổi trận lôi đình. Chỉ cần cô ta làm tổn thương đến Nặc Nặc, tất nhiên Hà Dĩ Kiệt sẽ không tha thứ cho cô ta. Con gái của cô, chỉ có thể có cha, không thể có mẹ kế được.

Cô còn sống không thể khuất phục được anh. Cô có chết đi cũng phải bắt buộc cả đời anh chỉ có thể trông nom cho Nặc Nặc, mà không thể có những người phụ nữ khác nữa. Đây là chút tính toán riêng của cô, từ giây phút cô rời khỏi nơi đó, cô đã hạ quyết tâm phải thực hiện bằng được.

Cô sẽ không nói cho người khác biết, Văn Tương Tư cô thực sự cũng có lúc hơi hèn hạ một chút.

Khi có một ngày, người kia đi vào trong cuộc sống của ta, ta mới hiểu được rằng, ta đã làm tất cả vì anh ấy, ta đã từng hoặc khinh bỉ, hoặc khinh thường những chuyện đó, ta không biết chính mình đã làm tổn thương anh ấy đến mức nào, nhưng ta lại hiểu rất rõ nỗi đau xót trong lòng, ta chỉ muốn cả đời này, những người phụ nữ khác sẽ không bao giờ được phép ở bên cạnh anh.

Đến khoảng nửa đêm, Nặc Nặc đang ngủ say trong phòng cùng với thím Phúc, đột nhiên bừng tỉnh, gọi mẹ khóc ầm lên. Thím Phúc bị tiếng khóc đánh thức, ôm Nặc Nặc đầu đầy mồ hôi dỗ dành hồi lâu, nhưng cô bé vẫn khóc không ngừng. Cuối cùng, thím Phúc giật mình như chợt nhớ ra điều gì đó liền ôm Nặc Nặc cuống cuồng chạy sang phòng của Tương Tư...

Khi thím đẩy cửa ra thì tiếng khóc nghẹn ngào của Nặc Nặc dừng lại. Trong phòng tối đen, chỉ có ánh trăng ảm đạm đang chiếu rọi, soi lên hình dáng người đang nằm ở đó.

Cánh tay của Tương Tư không còn sức lực buông thõng từ trên giường xuống dưới. Cổ tay nhỏ bé yếu ớt và mấy đầu ngón tay được ánh trăng chiếu vào ánh lên màu trắng bệch. Trong phòng quá yên tĩnh, nhưng lại không nghe thấy tiếng hít thở của Tương Tư.

Thím Phúc chỉ cảm thấy hai chân mình đột nhiên trở nên mềm nhũn. Bà lảo đảo chỉ bước đi được mấy bước, Nặc Nặc giãy giụa lắc lắc người, trượt xuống khỏi ngực của thím Phúc, xiêu xiêu vẹo vẹo chạy đến bên cạnh giường của Tương Tư, nắm lấy bàn tay đã lạnh buốt của mẹ, ôm vào trong ngực khóc òa lên...

Tiếng khóc của một đứa trẻ còn quá nhỏ như đâm thẳng vào trong lòng của người lớn. Thím Phúc ngồi tê dại ở trên mặt đất không còn sức lực nữa, Nặc Nặc bé nhỏ khóc đến kiệt sức khàn giọng, nhưng ngay cả việc mở mắt ra để nhìn con, Tương Tư cũng không có đủ sức nữa.
break
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc