"Con tin anh ấy, thím hãy ôm Nặc Nặc đi... Nói cho anh ấy biết... Con tin rằng, khi anh ấy biết, anh ấy sẽ đối xử với Nặc Nặc rất tốt... Thím Phúc... thím hãy đồng ý với con đi..."Tay của cô quờ quạng lung tung như muốn cầm cái gì, thím Phúc vội vàng cầm lấy tay của cô, tay của thím lập tức bị cô trở tay nắm ngược lại rất chặt. Tương Tư dùng hết sức lực của mình, ngón tay của cô ghì giữ tay thím Phúc phát đau nhức: di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn "Đồng ý với con đi, thím Phúc...""Thím đồng ý với con, thím đồng ý với con... Con đừng nói nữa, Tư Tư, con mau chóng nghỉ ngơi một lát đi..."Thím Phúc vừa khóc vừa gật đầu. Bàn tay của Tương Tư đang nắm tay của bà đột nhiên buông ra, chậm rãi rũ xuống, buông thõng. Khóe môi của cô nhếch lên từng chút, từng chút một, vết máu đỏ tươi ánh lên giống như đóa hồng mai nở rộ. Cô gắng gượng nói một câu cuối cùng, nghe như có như không, giống như ráng chiều sắp tan: diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn "Con chết cũng đã có thể nhắm mắt...”"Tư Tư..." Thím Phúc đau đớn thét một tiếng gọi tên của cô, nước mắt lã chã rơi xuống: "Thím đồng ý với con, chuyện gì thím cũng đồng ý với con, con cứ yên tâm, con cứ yên tâm đi..."Nhưng con có thể yên tâm được sao? Cậu ấy đã là chồng của người khác, làm sao phu nhân của cậu ấy có thể chấp nhận con gái của con được chứ? Tư Tư ngốc nghếch, chuyện cho tới bây giờ, làm sao con vẫn chưa mở mắt ra như thế, tại sao con vẫn không bỏ xuống được vậy?