Đúng là sắc mặt Hứa Triển rất khó coi. Cho đến lúc cô gần đi ngủ, Uông Nhất Sơn mới gửi một tin nhắn đến: Mai về nhà nói chuyện.
Một tin nhắn máy móc như công thức khiến cô rất khó chịu, chỉ hận không thể lôi tin nhắn đó ra khỏi màn hình, xé nó đi, rồi dùng chân đạp vài cái.
Ban ngày, cô còn an ủi Quách Lâm Lâm, nhưng còn cô thì sao? Kiểu gì cũng không tự an ủi mình được.
Cả đời này, cô là gà mờ trong chuyện yêu đương, mà lại vướng vào đúng tên biến thái Uông Nhất Sơn.
Xóa bỏ những chuyện hồi nhỏ, nếu như có thể ung dung nhắm mắt chọn lựa, cô tuyệt đối không chọn Uông Nhất Sơn.
Con sói háo sắc cút sang một bên đi! Loại đàn bà nào cũng leo lên được! Chỗ ở dưới thối hết rồi!
Trước kia cũng không phải là không biết anh có nhiều phụ nữ, nhưng tại sao bây giờ lại cứ nghĩ đi nghĩ lại chuyện vớ vẩn đó? Nghĩ đến việc anh hùng hục trên người đàn bà khác, làm cái việc cô không thể quen hơn được nữa, cảm giác đó mơ hồ khiến cô buồn nôn.
Đúng lúc này, di động của cô đổ chuông. Hứa Triển tức tối nhìn chằm chằm chiếc điện thoại, hít sâu một hơi rồi mới cầm máy lên. Nhưng, trên màn hình hiện ra một dãy số lạ.
“A lô, xin chào.”
“Là tôi đây, Bạch Gia Nặc…” Hứa Triển vừa nghe thấy đã cau mày. Hắn gọi đến làm gì?
Bên kia như thể nhìn thấy Hứa Triển, vội vàng bổ sung một câu: “Đừng cúp máy, tôi có chuyện quan trọng muốn nói…”
Hứa Triển kiềm chế, hỏi: “Có chuyện gì thì nói nhanh lên, tôi muốn đi ngủ.”
“Tôi có thể giúp cô mua 20% cổ phiếu của Uông thị, không biết…cô có hứng thú không?”
Hứa Triển ngồi thẳng dậy, “Cái gì cơ?”
“Gần đây vốn quay vòng của Uông thị không ổn định, bên đấy phải bán mấy công ty con đi để lấy tiền mặt, còn tung ra một ít cổ phiếu, tôi tranh thủ mua được 20%. Nhưng tôi nói với cô chuyện này này, ừm, chẳng phải là cô vẫn muốn trả thù Uông Dương sao? Thế nào? Cô với tôi hợp tác là có 60% rồi, muốn bắt tay với tôi lần nữa để ném con cá lớn Uông thị đi không?”
Mồi nhử mà Bạch Gia Nặc tung ra đúng là khiến Hứa Triển dao động, nhưng Uông Nhất Sơn đã từng nói, cô cũng nhớ rất rõ —— Bạch Gia Nặc không phải là một đối tác thích hợp!
“Cô do dự gì chứ? Cơ hội khó có được, đợi vài hôm nữa cổ phiếu Uông thị tăng trở lại, chúng ta sẽ mất cơ hội đấy!”
Hứa Triển cắn răng, cảm thấy nên dò xét thật hư thế nào trước đã, “Trước tiên, cho tôi xem giấy chuyển nhượng cổ phần của anh đã, sau đó nói chuyện hợp tác sau, được không?”
“Cũng được, việc này không nên để chậm, tôi sẽ lái xe đến khu nhà cô, chúng ta tìm một nhà hàng, vừa ăn vừa nói chuyện.”
Không đợi Hứa Triển từ chối, Bạch Gia Nặc đã cúp máy trước.
Trời đã dần tối, Hứa Triển không thể để một mình con trai ở nhà, đành phải bế cả thằng bé ra ngoài.
Bạch Gia Nặc ngồi trong xe, nhìn cô gái kia đang bế con đi về phía mình, đột nhiên lại cảm thấy cô rất giống nhân vật Maria trong tranh phương Tây. Gương mặt nhỏ nhắn, khuôn ngực đầy đặn, lại bế một đứa nhỏ bụ bẫm trong lòng, thật sự là rất hài hòa.
“Tôi đưa con theo, không tiện đi xa, chúng ta vào quán 7-Eleven ở đối diện đi!”
Điều này hiển nhiên khiến Bạch Gia Nặc không hài lòng, hắn miễn cưỡng cười và gật đầu. Trong một cửa hàng ở góc phố, không gian rất yên tĩnh, chỉ có một người nhân viên đang nghe nhạc và một đôi trung niên ngồi ở góc cửa hàng ăn Oden*.
* Đây là món ăn truyền thống của Nhật Bản.
Ngồi vào một bàn, Bạch Gia Nặc nhìn Hứa Triển đang xem các món trên giá. Cuối cùng, cô mời hắn một ly trà sữa nóng, còn mình thì lại không uống gì.
Xem ra, lời đề nghị của hắn qua điện thoại đã thật sự khiến cô nàng này dao động rồi. Gian thương đổi nước rửa xe đểu thành xịn thì làm sao bỏ qua cơ hội tốt thế này được.
Bạch Gia Nặc cảm thấy, chuyến này nhất định có được sự đền bù mình mong muốn. Vì vậy, hắn nở nụ cười rất tự tin, đáng tiếc là thằng bé trong lòng cô nàng kia thật chướng mắt.
Thằng bé ngủ nhiều vào ban ngày, đến tối lại cực kỳ tỉnh, giờ đang cắn núm bình sữa rồi cười với Bạch công tử.
Tâm tình Bạch Gia Nặc giảm đi không ít. Không ngờ con trai Uông Nhất Sơn lại đáng yêu đến thế, hắn cũng muốn có một đứa con do chính mình sinh ra, thật sự, hắn muốn quẳng thằng bé này ra ngoài.
Hứa Triển ôm con, cẩn thận xem tờ chuyển nhượng cổ phần hắn đưa rồi hỏi: “Nói đi, điều kiện hợp tác của anh là gì?”
Bạch Gia Nặc tự tin nói: “Tôi muốn em.”
Hứa Triển sửng sốt, chẳng lẽ Bạch công tử đọc quá nhiều ngôn tình? Nói câu thoại kinh điển này mà không ngại? Cô nhăn nhó, “Bạch thiếu gia, chuyện đêm khuya anh vừa nói, tôi không thể theo hầu được rồi.” Nói xong, cô đứng dậy định đi.
Bạch Gia Nặc vội kéo tay Hứa Triển, “Tại sao em vẫn còn cái tính nóng như lửa thế chứ hả! Đừng tưởng em có 40% cổ phần là có thể ăn no ngủ kỹ, Uông Dương vẫn có cách bắt em nôn ra cho mà xem. Chẳng lẽ em thật sự muốn theo thằng khốn nghèo hèn đấy cả đời sao? Theo tôi thì có gì không tốt chứ, tôi không như Uông Nhất Sơn, không hạn chế sự tự do của em. làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi, tôi sẽ…không khiến mẹ con em phải lo chuyện cơm ăn áo mặc.”
Hứa Triển không giận mà lại cười: “Đúng là Uông Nhất Sơn không xứng với tôi, nhưng thì sao? Anh nghĩ anh tốt hơn?”
Nụ cười trên môi Bạch công tử đậm hơn, như phóng ra tia lửa điện, “Thế em nói xem, tôi có chỗ nào khiến em không hài lòng?”
Hứa Triển nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, “Đúng là anh rất tuấn tú, lại không thiếu tiền, chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái đánh nhau vì anh. Thế nên, một người ưu tú như vậy mà lại cố chấp với một cô gái đã sinh con cho người khác, chỉ nói lên một điều —— đầu có vấn đề, mà vấn đề không hề nhẹ…” Nói được một nửa, cô thấy Bạch Gia Nặc há miệng định giải thích, liền cất cao giọng nói rõ từng chữ một: “Đừng nói là tôi có sức hấp dẫn lớn, hay tôi mê hoặc anh, tôi tự biết lượng sức mình. Chẳng qua anh chỉ muốn Uông Nhất Sơn tức hộc máu thôi. Đáng tiếc, tôi không phải xe hàng hiệu, không thể để anh cứ thích là có được.”
“Không thể?” Bạch Gia Nặc cười, đột nhiên hắn tiến lại gần Hứa Triển, môi ghé vào vành tai cô, nói một cách mập mờ: “Đáng ra không nói chuyện này đâu, nhưng em thích được Uông Nhất Sơn giày vò?”
*Ở đây dùng cụm “Bá Vương ngạnh thượng cung”, nghĩa đại loại là “cưỡng bức, ức hiếp”, mình để lái đi.
Người đàn ông vẫn nấp trong siêu thị từ nãy đến giờ muốn chạy ra giải vây, nhưng Hứa Triển đã hung hăng giẫm một cái lên chân Bạch Gia Nặc, khiến hắn đau quá phải thả tay cô ra.
ŧıểυ Nặc thấy bộ dạng ôm chân của Bạch công tử thì vỗ tay cười khanh khách.
Bạch Gia Nặc tức tối nhìn cô nàng, nghiêm mặt hỏi: “Cô cho rằng tôi không đánh phụ nữ?”
“Anh cho rằng tôi chưa từng bị đàn ông đánh? Anh có thể thử một lần, xem sau khi đánh tôi, anh có còn dáng vẻ đàn ông không! Không hiểu anh lớn lên bằng cách nào, sao ngây thơ thế? Nếu anh không phục Uông Nhất Sơn thì quang minh chính đại đấu với anh ấy một trận như đàn ông với nhau, còn cứ đi nhặt những thứ anh ấy đã dùng rồi, sẽ khiến người khác tưởng anh thầm mến Uông Nhất Sơn đấy!”
“Cô…” Bạch Gia Nặc tức đến nỗi không cãi nổi! Nhưng với vốn từ nghèo nàn, hắn không biết nên phản bác Hứa Triển thế nào. Cô gái này luôn có một sự kiên cường, mà không hiểu vì sao lại cứ hấp dẫn hắn, nhưng hắn không tả rõ đó là cảm giác gì, lúc này chỉ có thể chữa thẹn: “Nói như thế, cô yêu kẻ từng chiếm đoạt cô rồi? Hắn từng ức hiếp cô, giờ lại thay đổi nhanh thế? Cảm giác thế nào? Tôi không ngờ cô là con đàn bà thấp hèn như thế! Vậy thì sao lúc trước cô còn nhờ tôi để thoát khỏi Uông Nhất Sơn?”
Hứa Triển có chút mệt mỏi, cô hối hận vì mình đã nhờ sự trợ giúp từ một tên “tử tế” như thế này. “Anh hỏi tôi Uông Nhất Sơn có gì tốt hơn anh? Được, thế thì anh nghe đây. Anh ấy có thể vì tôi mà cho đi giọt máu cuối cùng của mình, anh ấy có thể vì tôi mà tán gia bại sản cũng không tiếc, anh ấy có thể vì tôi mà chịu mang tiếng xấu, bất chấp luân lý! Còn anh! Bạch Gia Nặc! Anh có dám vì tôi mà làm những chuyện đó không? Anh dựa vào đâu mà chạy đến trước mặt tôi bày ra bộ dạng muốn thi ân giáng phúc? Tôi thấp hèn cũng được, cao sang cũng được, chẳng liên quan gì đến công tử Bạch nhà anh cả. Nhưng tôi có thể khẳng định, nếu có ngày Bạch Gia Nặc anh khuynh gia bại sản, không có người phụ nữ nào cam tâm tình nguyện bỏ tất cả theo anh đâu! Riêng điều đó thôi, anh vĩnh viễn thua kém Uông Nhất Sơn!”
Nói xong, Hứa Triển bế con rời khỏi cửa hàng.
Bạch Gia Nặc đứng im tại chỗ, suy nghĩ những lời Hứa Triển vừa nói.
Sau khi Hứa Triển đi, người đàn ông trong cửa hàng cũng ra ngoài. Anh ta giơ di động trong tay lên, tắt chế độ rảnh tay rồi nói vào ống nghe: “A lô, ông chủ đã nghe thấy chưa?…”
Đêm hôm đó, đến khuya Hứa Triển mới ngủ. Nhưng tầm rạng sáng, cô đã bị đánh thức bởi tiếng vặn chìa khóa.
Ra khỏi phòng, cô thấy Uông Nhất Sơn kéo hành lý về. Vừa tỉnh ngủ, vẻ mặt cô không lộ nhiều sự lạnh lùng, mái tóc bù xù che đi khóe miệng nhếch lên. Lúc này, trong mắt người đàn ông, vẻ mặt ngái ngủ của cô nàng đúng là cừu đến hang sói rồi.
Đến khi lấy lại tinh thần, Hứa Triển cụp mắt, yên lặng xoay người về phòng ngủ. Lúc cô định đóng cửa phòng, một bàn tay to chặn lại, đôi mắt dậy sóng ngầm nhìn cô chằm chằm.
“Không biết đâu mới là bệnh viện à? Mau đi thăm thư ký của anh đi. Con trai cũng năm tháng rồi, chắc là rất cần có bố. Phiền anh mang cả hành lý đi theo, thư ký Hà yêu anh như thế, chắc chắn sẽ cho anh một chỗ tránh mưa tránh nắng.”
Uông Nhất Sơn yên lặng nghe những lời nồng mùi dấm, khóe miệng ngày càng cong, “Sau khi gặp lại em, anh không chạm vào người khác, đứa bé trong bụng cô ta có quan hệ gì chứ?”
Trái tim căng cứng cả ngày, sau khi nghe được câu giải thích hợp lý đó thì chầm chậm giãn ra. Nhưng cô phát hiện là mình nổi cơn giận, nên vẫn cố chấp đẩy cửa phòng và nói: “Anh không cần giải thích với tôi, anh ngủ với bao nhiêu người thì có liên quan gì đến tôi chứ? Bây giờ muốn giả dạng trai tơ hình như hơi chậm?”
Uông Nhất Sơn nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, nghiêm túc nói: “Đối tượng đầu tiên anh lấy ra để thủ dâm là em, cho nên, chính xác mà nói thì em là người kết liễu đời trai tơ của anh.”
Hứa Triển bị kiểu câu này làm cho chết đứng.
Lúc này, cô hận không thể rút bỉm của con ra ném vào mặt kẻ không biết xấu hổ này. Đáng tiếc, lúc cô còn đang tức tối, cửa phòng đã bị Uông ma vương đóng lại. Anh ôm lấy một thân mặc váy hồng vào lòng, mặc kệ mọi chuyện, trước tiên cứ bịt miệng cô nàng lại đã, bù lại sự dằn vặt của mấy ngày nay.
Hứa Triển đời nào lại để cho anh hôn, nhưng dường như cô đã high khi bị người đàn ông này gặm nhấm, hormone tăng vùn vụt.
Chỉ trong nháy mắt, cô nàng đã nằm dưới anh, thở hổn hển nhưng vẫn mạnh miệng: “Anh đã nói là không ép tôi cơ mà…”
Tên lưu manh này đã tu luyện được kĩ năng hôn đến tuyệt đỉnh trong khi ở London sao? Nếu cứ tiếp tục hôn thì đốm lửa nhỏ sẽ cháy bùng bùng mất. Bởi vậy, khi Uông Nhất Sơn kéo áo ngủ của cô lên, khi thân thể cô chạm phải cơ thể nóng bừng của anh, cô mới dùng sức đẩy anh ra.
“Đây không phải là ép, mà là để em tự kiểm tra xem anh có thủ thân như ngọc không.” Anh vừa nói vừa liếʍ đầu ngực nhạy cảm của cô, mυ"ŧ sạch dòng sữa trắng vừa chảy ra, rồi lại ghì cô xuống giường, kẹp chặt mông cô bằng hai chân.
Trong điện thoại, giọng nói cô nhẹ nhàng nhưng lại như một con dao mềm mại đâm thấu tim anh. Giây phút ấy, anh thật hận vì không thể băng qua trăm núi nghìn sông để ôm người phụ nữ vừa nói sẽ bên anh trọn đời, không bao giờ buông tay.
Cả tâm hồn và thể xác cô đã thuộc về anh. Đầu lưỡi anh đảo liên tục trong miệng cô. Sau khi lướt qua ngực, cái bụng bằng phẳng, anh tiến đến nơi bí ẩn trong qυầи ɭóŧ cô. Trên cơ thể nhuộm một màu hồng chỉ còn lại chiếc qυầи ɭóŧ trắng, cách lớp vải, anh đưa tay vuốt ve nguồn nhiệt nóng bỏng, dễ dàng tìm được nhụy hoa mê hồn. Khi anh bắt đầu vuốt ve, người phụ nữ phía dưới anh đã chìm đắm trong bữa tiệc ân ái mãnh liệt cùng anh.
“Anh…anh là đồ khốn!” Bị đánh trúng tử huyệt, cô không nhịn được nữa, một dòng dịch lỏng chảy ra đã bán đứng cô. Cả cơ thể cô như bị trói chặt, cô bị ghì trên giường, để mặc cho những tiếng rêи ɾỉ vỡ vụn tràn ra khỏi cổ họng.
“Thích không? Một lúc nữa sẽ còn tuyệt hơn…” Anh cởi bỏ chiếc qυầи ɭóŧ của cô, sau đó không thể nhẫn nại được nữa, tách hai chân cô ra, tham lam dò xét vào lãnh địa thuộc về mình.
“Mới thế mà đã ướt rồi, đừng làm dây ra ga giường, biết chưa? Phải tiết kiệm bột giặt!
Đồ đểu! Khốn kiếp!
Dám học cô bày ra cái dáng hô hào tiết kiệm, còn nghiêm túc dặn cô, làm như cô là con cún bất cẩn để dây nước ŧıểυ ra giường không bằng!
Nhìn bộ dạng thở hổn hển của Hứa Triển, Uông Nhất Sơn cười xấu xa rồi cởi quần áo. Rũ bỏ bộ âu phục nghiêm nghị, con mãnh thú đã hiện ra. Anh cố ý đè lên cô, ngón giữa đột nhiên đi vào nơi ướt át của cô.
Hứa Triển căng cứng người, mọi tế bào trên cơ thể như đang thét gào ầm ĩ.
Trong người như có pháo hoa rực cháy, cảm giác quen thuộc lan theo sống lưng lên đầu. Cô sắp không chịu được nữa rồi, luồng nhiệt nóng rẫy đang la hét, muốn phun trào ra khỏi cơ thể cô. Hứa Triển không nhịn được nữa, dùng sức tóm chặt lấy ngón tay đang ở giữa hai chân mình, cô khép chân lại, ép bụng dưới rồi thét lên. Ngay khi Uông Nhất Sơn đẩy hai chân cô một lần nữa, một dòng suối ngọt trào ra, để lại một dấu ấn rõ ràng trên tấm ga trải giường màu hồng nhạt…
Ngọn lửa nóng của Uông Nhất Sơn cũng tiện đà chen vào, tận tình lấp đầy mỗi một phân đường trơn ướt…Hai chân Hứa Triển như có ý thức của riêng chúng, quấn chặt quanh hông anh. Cô cùng anh trong vũ khúc tê dại, điên cuồng cảm nhận anh, cảm nhận mỗi tấc lửa nóng của anh trong cơ thể mình, mặc cho anh phóng luồng dịch nóng bỏng vào nơi sâu nhất…
Một đêm hoan ái mãnh liệt khiến tấm ga trải giường như một tấm bản đồ. Mỗi một dấu vết lại khiến Hứa Triển nhớ đến những chi tiết khiến người khác phải xấu hổ vào đêm qua.
Đổ xà phòng vào máy giặt, Hứa Triển hung hăng ấn nút khởi động. Vậy mà tên cầm thú ở phía sau lại ôm eo cô và nói: “Tối nay hẵng giặt, bây giờ anh vẫn chưa thấy đủ, tẹo nữa ga giường lại bẩn thì phải làm sao đây?”