Trong điện thoại, Quách Lâm Lâm nổi trận lôi đình với Lý Phong, chất vấn bạn thân của anh tại sao lại có thể vô tình vô nghĩa như vậy! Cuối cùng, cô nàng còn nói là hai người tạm thời không gặp nhau nữa.
Hứa Triển thấy Quách Lâm Lâm hùng hổ cúp điện thoại thì liền an ủi: “Cậu đừng vì chuyện của tớ mà cãi nhau với Lý Phong.”
“Không phải đâu…Lúc trước, bọn tớ đã không thoải mái rồi…Hứa Triển, cậu nói đúng, những cô gái nghèo như bọn mình, thật sự không nên theo loại người xuất thân không bình thường.”
Lần này, Hứa Triển không nói gì, cô chỉ vuốt tóc Quách Lâm Lâm, lại chợt phát hiện ra, khuôn mặt bầu bĩnh của cô nàng, không biết đã gầy đi từ khi nào.
Người ta vẫn nói, bạn bè cũng chỉ có thể giúp đỡ ở một mức nào đó thôi, Hứa Triển an ủi cô nàng một lúc rồi nghĩ mình nên đi. Hai người tạm biệt rồi ai nấy về nhà.
Dọc đường đi, di động của cô vẫn nằm im. Cô không tin là Lý Phong không tường thuật lại trò cười lúc chiều cho Uông Nhất Sơn. Nhưng tại sao anh lại không gọi điện, liệu có phải là còn mải gọi cho Hà Văn Văn, lo cho đứa con sắp ra đời?
Về đến nhà, mẹ cô đã làm xong bữa cơm. Hứa Triển ngồi trước bàn ăn, bưng bát cơm tẻ, ăn từng tí một, hạt cơm đi qua cổ họng mà nghẹn ứ đến khó thở…
Đúng là Hà Văn Văn có nhận được điện thoại, tuy nhiên lại từ người khác, không phải Uông Nhất Sơn.
“Sau khi cô nói như vậy, phản ứng của cô ta thế nào?” Đích Diễm Thu ngậm điếu thuốc dài, ngồi trên ban công của khách sạn, nhìn về phía ngọn đèn được gọi là “đôi mắt của London” ở phía xa, vừa híp mắt vừa hỏi.
“Cô ta có vẻ rất tức giận nhưng vẫn mạnh miệng, nhất quyết bảo em đến tìm Uông Nhất Sơn giải quyết.” Hà Văn Văn nằm trên giường bệnh báo cáo.
“Ừ, cô làm rất tốt, chỉ cần trong lòng cô ta có vướng bận là được rồi.”
“Chị Địch…Đứa nhỏ trong bụng em…”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Địch Diễm Thu hiện ra vẻ mất kiên nhẫn, nhưng giọng điệu khi nói lại khiến đối phương an lòng: “Yên tâm, chỉ Địch sẽ giúp cô sắp xếp ổn thỏa, chờ đủ tháng sinh đã, hơn nữa…Không phải cô đã nói là có lần Uông Nhất Sơn bị say rượu sao? Cô cứ nói là phát sinh quan hệ lúc đó. Chắc chắn cậu ta cũng chẳng biết rõ là có quan hệ với cô hay không, cô cứ khẳng định đi, tôi sẽ sắp xếp một trò vui!” Nói đến đây, điệu cười của Địch Diễm Thu thoáng vẻ âm độc.
Lúc này, một tràng tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc trò chuyện của cô ta. Địch Diễm Thu cúp điện thoại, thắt chặt dây áo ngủ rồi đứng dậy mở cửa phòng. Ngoài cửa là một chàng trai trẻ tuấn tú, chắc hẳn là con lai, mỉm cười và nói với cô ta bằng tiếng Anh: “Quý bà, đêm nay có cần tôi phục vụ không?”
Địch Diễm Thu đánh giá anh ta một lượt, phun ra một ngụm khói thuốc rồi cười, ý bảo anh ta vào phòng.
Ở Anh, gái làng chơi không ít, trai bao lại càng không thiếu, kiểu đàn ông được đăng quảng cáo như từ công ty người mẫu thế này, cơ thể cường tráng, đảm bảo kỹ thuật hầu hạ phụ nữ vô cùng cao siêu. Ban ngày, anh ta đóng vai trò làm hướng dẫn viên cho những vị khách đến thăm Anh, đi chơi ở những địa danh đẹp tại London, đến tối…Tạm xem như, dùng được triệt để!
Kế hoạch lớn nhất của công ty mới hoàn thành, một khoản lợi nhuận đã lặng lẽ chui vào tài khoản của Địch Diễm Thu, tâm trạng vui vẻ, hơn nữa khó lắm mới thoát được lão già kia để tự do, đương nhiên là cô ta muốn tự thưởng cho mình một chút rồi.
Anh bạn dẫn đường trước mắt đây có dáng người thật sự là không tồi, sau khi cởi quần áo, sáu múi bụng hiện ra rõ ràng, chiếc qυầи ɭóŧ vừa vặn ôm lấy thứ nam tính, vừa nhìn đã biết là đêm nay sẽ mất hồn thế nào.
Cô ta đắc ý nhả khói thuốc, tao nhã ngồi xuống sô pha, đá bỏ đôi dép lê trên chân, cởi áo ngủ và qυầи ɭóŧ, dạng hai chân ra rồi nói: “Lại đây, liếʍ đi!”
Chàng trai tên Jack cũng cười, cúi người xuống, quỳ trước mặt Địch Diễm Thu.
Thắt lưng Địch Diễm Thu lập tức cong lên, vặn vẹo như con rắn. Giờ này, cô ta hoàn toàn được thỏa mãn ham muốn sinh lý của mình. Kĩ thuật của chàng trai trẻ này còn có thể tốt hơn được nữa sao? Tiền công một giờ của anh ta là một nghìn bảng Anh, chỉ cần bỏ tiền ra, cô ta chính là nữ hoàng, khiến cho anh chàng tận tình phục vụ!
Cô ta thích cảm giác được điều khiển đàn ông như lúc này, cho dù có quyền lợi đó thì cô ta rồi sẽ vẫn như giòi bọ. Từng phải hầu hạ một rồi lại thêm một ông già, phục vụ những cơ thể mất đi sức sống, có như thế này thì cô ta mới không tiếc hận!
Địch Diễm Thu không hề biết, trong lúc cô ta tận hưởng sự phục vụ mất hồn của chàng trai trẻ, thì tại phòng bên cạnh, trên màn hình TV lớn đang hiện ra toàn bộ trò hề của cô ta.
Uông Nhất Sơn nâng ly rượu đỏ lên, chán ghét nhìn người đàn bà trên màn hình.
Những lời cô ta nói trong điện thoại vừa rồi, anh có thể nghe được rõ ràng! Đẳng cấp gây rối như vậy, đúng là không ai địch nổi.
Đây quả là một con rắn độc! Ẩn nấp ở một góc tối, lè lưỡi dò tín hiệu để tùy thời cơ hành động.
Như bình thường, anh có thể có chút tán thưởng, dù sao thì cũng là người đàn bà giỏi trên chốn thương trường. Thế nhưng —— cô ta tuyệt đối, tuyệt đối, không nên năm lần bảy lượt động đến Hứa Triển!
Biện pháp tốt nhất để đối phó với rắn độc, chính là chặt đứt đầu, để nó không còn cơ hội nhe cái răng đầy nọc độc ra nữa!
Người đàn bà trên màn hình bắt đầu phóng đãng kêu to, còn chủ động ấn vào cánh hoa giữa hai chân mình, ra lệnh cho anh chàng kia làm mạnh lên. Không biết, khi ông bố đáng kính của anh nhận được đoạn băng này thì sẽ có phản ứng như thế nào?
Sau khi dụi tắt điếu thuốc, Uông Nhất Sơn uể oải hỏi tay vệ sĩ ở bên cạnh: “Trong hành trình vào ngày mai của vị khách quý này, bạn đồng hành cùng cô ta đã được sắp xếp ổn chưa?”
Tay vệ sĩ thấp giọng nói: “Trong một ngõ tối ở London, cấm địa của khách du lịch, một người phụ nữ phương Đông xinh đẹp đột nhiên lạc đường, bị năm ba tên lưu manh hãm hiếp cũng là chuyện đương nhiên, sau đó mà có báo cảnh sát thì cũng không thể đối chứng.”
Lần này, Uông Nhất Sơn mới hài lòng gật đầu, lại phân phó tiếp: “Ở trong nước, cho tên bảo vệ vợ con tôi nghỉ đi, thế nào mà lại để người khác tùy tiện xuất hiện trước mặt cô ấy, đổi người khác đắc lực hơn đi!”
Trong lòng tay vệ sĩ thầm oán thán: Đúng là oan uổng mà. Ai có thể ngờ một người phụ nữ có thai lại ghê gớm đến thế, hơn nữa, cô Hứa cũng không kém, tên vệ sĩ kia không phản ứng kịp là cô có thai kia đã ngã xuống rồi. Có điều, những câu này không thể nói với ông chủ được.
Bảo bối nhà anh rất biết điều, để cho cô nàng ra tay đánh người thì biết là không phải bình thường, chắc chắn là tay cô đau lắm!
Chờ vệ sĩ ra ngoài, Uông Nhất Sơn liền tắt TV đi. Trò hay vào ngày mai, anh không có tâm trí theo dõi, vì anh còn phải bận về nhà.
Trong căn hộ không lớn kia, có tất cả những mối bận tâm của anh.
Chỉ có điều, không biết là khi anh về, cô nàng kia sẽ tỏ thái độ thế nào đây?