Môi lưỡi triền miên, nước bọt giao hòa, chiếc lưỡi nho nhỏ của Ngôn Hi bị Văn Sâm ức hiếp không có chỗ trốn.
Cậu cạy hàm răng cô, từng ngụm từng ngụm mυ"ŧ mật dịch thơm ngọt trong miệng, bá đa͙σ như muốn thổi không khí trong phổi cô.
Ngôn Hi chưa từng có kinh nghiệm trong việc hôn môi này sao có thể chịu được, chỉ chốc lát sau liền không được, mặt bị nghẹn đến đỏ bừng, tay nhỏ nắm thành quyền liều mạng đánh vào ngực cậu.
" Ô ô ô, buông ra ô ô ô...".
Văn Sâm lại cố tình ác liệt đến cực điểm, không chỉ không thả cô ra để thở, còn gắt gao ấn cái ót của cô điên cuồng hôn lấy.
" Ô ô ô ~".
Hít thở không được, Ngôn Hi mở to mắt, có chút hoảng sợ.
Văn Sâm ȶᏂασ cô nhanh hơn, giống như đem cô trở thành búp bê bơm hơi mà tàn nhẫn ȶᏂασ trên sô pha, vừa ȶᏂασ vừa đoạt lấy không khí trong miệng cô, còn không quên xoa nắn vυ" bự của cô.
Cô sợ hãi đến cực điểm, lại không thể phản kháng, chỉ có thể dùng âm thanh.
Nhưng Văn Sâm lại càng ngày càng nhanh, giống như một cái máy đóng cọc tốc độ cao, không đem cô ȶᏂασ chết không bỏ qua.
Tim gia tốc kịch liệt, cả người phấn hồng, thân mình run rẩy, Ngôn Hi bị ȶᏂασ chảy nước mắt, đang lúc cô cảm thấy không thở được mà chết, Văn Sâm buông lỏng môi cô ra.
" Hô......".
Như một con cá sắp chết được trở lại biển, Ngôn Hi hít thở từng ngụm không khí, thân thể mềm mại như vũng nước.
Văn Sâm lại sướиɠ như hút cần sa, hai tròng mắt đỏ bừng mà cắn vυ" cô.
Ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao, một chút ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào hai thân thể đang triền miên trên sô pha.
Ngôn Hi hai mắt đẫm lệ, hiển nhiên là bị ȶᏂασ đến không chịu được, cô vừa định trách cứ nam sinh thì thấy được mặt cậu.
Cậu hơi hơi nhắm mắt, lông mi đen nồng đậm cùng cái trán đã đẫm mồ hôi, vầng trán cao, mũi cao thẳng tắp, cho đến cánh môi mỏng gợi cảm.
Vài giọt mồ hôi từ hầu kết lăn xuống cơ ngực rắn chắc, mỗi chỗ đều cân xứng mượt mà, ánh nắng vào buổi sáng mạ lên người cậu một lớp sắc vàng, rạng rỡ hút mắt người.
Trong đám người, cậu là loại chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấy được, cực kì anh tuấn.
Vài ngày trước, cậu còn quá vô hình trong mắt cô.
Hiện tại lại cùng cô gắt gao ở bên nhau.
Ngôn Hi nhìn cậu đến say mê, nhưng càng suy nghĩ càng cảm giác tội lỗi.
Đặc biệt là thấy chiếc váy đỏ của mình bị cậu xé tan nát, không lâu về trước, Văn Nguyệt còn nhiệt tình nâng cao giá trị của nó trước mặt cô, nói là chỉ cần mặc vào, vô luận là dạng đàn ông nào đều có thể bắt lấy.
Kết quả...cô lại mặc cho em trai cô ấy nhìn.
Đã bắt lấy được.
" A a a ~".
Suy nghĩ của Ngôn Hi bị động tác ȶᏂασ bỗng nhiên mãnh liệt của nam sinh đánh gãy.
Đôi mắt Văn Sâm còn chưa mở ra, khóe môi đã hơi hơi nhếch lên, như là đã sớm phát hiện cô thất thần.
Bất quá là thất thần vì cậu, cậu liền không có ý kiến.
" Chị".
Nam sinh lười biếng mở mắt, giống như một con báo đang ăn.
" Có phải cảm thấy em rất tuấn tú không?".
" Thì.....cho là vậy đi".
Ngôn Hi khẩu thị tâm phi.
" Thật không?".
" A ưm, đừng a a ô ~".
Văn Sâm ác độc nhấn eo cô, làm cho Ngôn Hi kêu thảm liên tục.
" Chị lại không thành thật".
" Văn Sâm, đừng, đừng động.....".
" Văn Sâm?. Còn gọi em là Văn Sâm?".
" Không gọi cậu là Văn Sâm thì phải gọi là gì?".
" Chị nói em là gì của chị?".
Văn Sâm hỏi cô một câu thúc vào một chút, đánh vỡ thần chí của cô, suy nghĩ không được vấn đề cậu hỏi.
" Cậu là... em trai của bạn thân tôi".
" Em trai của bạn thân?". Nghe thấy đáp án này, ánh mắt Văn Sâm lập tức ảm đạm, như là cực kì không hài lòng, hung hăng bóp eo cô, đem cô luôn có ý chạy trốn khỏi mình ấn xuống vài phần: " Em trai của bạn thân sẽ làm làm chị rên, sẽ ăn vυ", đánh mông chị sao?'.