“Anh yêu, anh đã có ý định giết em rồi.”
“Cho dù chỉ là một ý nghĩ thì cũng không được, nên em chỉ có thể ra tay trước thôi, xin lỗi anh yêu nhé.”
Môi mềm khẽ mở, giọng nói dịu dàng ấm áp cất lên, mang theo sự ngọt ngào dây dưa sau khi vừa làʍ t̠ìиɦ xong.
Cách nói này thường phát ra dau khi hai người ân ái xong, khi hắn ôm cô vào lòng.
Mà bây giờ hắn lại nằm trong vũng máu, còn cô thì đang xin lỗi hắn.
Hạc Ngọc Duy ấn ấn vòng tay trên tay, nhìn số người bị giết trên bảng hiện ra.
Cô giẫm lên vũng máu của người đàn ông mà cười.
“Chậc… Mạng cứng thật đấy.”
Khuôn mặt cô gái vẫn bình tĩnh, không có chút gợn sóng nào, cô giơ cánh tay dính đầy máu lên, động tác máy móc mà chính xác.
“Phập” một tiếng.
Dao rút ra khỏi cổ, máu phun ra, xé rách không khí.
Màu đỏ sẫm.
Mặt cô vô cảm, giơ cánh tay lên, lại đâm vào, dao đâm vào thịt.
Một tiếng trầm đục.
Mặt cô bị bắn đầy máu, lẫn với óc vụn, vết tích màu đỏ sẫm trượt xuống má. Hơi thở dồn dập, như một cỗ máy bị hỏng. Mỗi lần thở đều mang theo mùi máu tanh.
Người đàn ông ngã quỵ xuống. Đồng tử giãn ra. Khóe miệng rỉ ra bọt máu. Nhát dao cuối cùng. Kết liễu.
Đầu hắn nứt ra. Óc lẫn với máu. Như quả dưa hấu bị đập nát từ từ chảy ra.
“Hô…”
Cô nhả ra một hơi thở đục ngầu. Như xả hết chút sinh khí cuối cùng.
Hạc Ngọc Duy nhìn thi thể của bạn trai cũ. Lấy thuốc lá ra. Châm lửa.
Khói thuốc quấn quanh các ngón tay. Cô nheo mắt. Hít sâu. Nuốt hết cảm xúc xuống cùng với khói thuốc.
Cạch!
Một thứ gì đó nhẹ nhàng rơi xuống đất, đi kèm với âm thanh nhỏ xíu.
Tích——tích——
Hình như là… Âm thanh đếm ngược…
Giác quan thứ sáu như chuông báo động điên cuồng gào thét, lông gáy dựng đứng. Máu trong người rít gào. Báo động trong tủy xương gào thét.
Mặt cô trắng bệch. Hơi thở dồn dập. Đồng tử co rút.
Đếm ngược vang vọng bên tai. Như lên đạn.
Tàn thuốc rơi vào vũng máu tắt ngấm, điếu thuốc đó dường như mang theo tất cả những suy nghĩ và cảm xúc cùng nhau thiêu rụi, sự im lặng của vũng máu trở thành sự an ủi cuối cùng của nó.
Cô giống như một con thỏ đang chuẩn bị tấn công, căng chặt hai chân, hai tay nắm chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, không dám dừng lại dù chỉ một chút, chỉ có thể kiên trì chạy về phía trước, phía trước chính là cửa sổ, vừa hay ở đây là tầng một, bước chân của cô vội vàng mà mạnh mẽ, mỗi bước đều là đang chạy đua với thời gian, mái tóc dài bay bổng theo bước chạy, vạt áo tung bay trong gió.