“Bé Duy… Thoải mái không…”
Giọng nói khàn khàn vì tìиɧ ɖu͙© của người đàn ông vô cùng dễ nghe.
Hạc Ngọc Duy mang vẻ thẹn thùng ngọt ngào cười, khuôn mặt ửng hồng vì tìиɧ ɖu͙©.
Đàn ông bị nụ cười này mê hoặc đến mức ngẩn người, sau đó hắn cúi đầu hôn lên cánh môi mềm mại, cô gái dưới thân hắn có một khuôn mặt ngây thơ vô tội, thậm chí còn mang theo chút mũm mĩm trẻ con, giống như một con cừu non đáng yêu, có thể khiến hắn xé xác ăn tươi nuốt sống.
Giống như bây giờ, mỗi lần cô lên đỉnh dưới thân hắn, mỗi lần cô run lên nhè nhẹ vì bị hắn chạm vào điểm nhạy cảm, vì sung sướиɠ mà phát ra tiếng rêи ɾỉ quyến rũ, không lúc nào không nói cho hắn biết, cô là của hắn.
Cô lại lên đỉnh, ngửa đầu phát ra tiếng vui sướиɠ, đôi chân trắng nõn quấn lấy thắt lưng hắn, mu bàn chân căng chặt, khiến hắn có thể đâm sâu hơn vào đường huyệt chật hẹp khiến người ta phát cuồng kia.
Hắn cẩn thận cảm nhận thịt huyệt co rút khi lên đỉnh, đó là cảm giác khiến hắn ăn mòn vào tận xương tủy, thịt mềm mại ướt át quyến rũ tranh nhau quấn lấy du͙© vọиɠ dưới háng hắn, giống như muốn vắt kiệt cả linh hồn hắn.
Đúng lúc hắn hôn đến mức không thể dứt ra được, tiếng dao sắc bén rạch vào da thịt đâm vào thân thể con người vang lên.
“Xoạt——”
Tiếng trầm đục của vật cùn đâm vào da thịt nổ tung bên tai, chấn động đến màng nhĩ ong ong. Hắn ngây người, kinh ngạc trợn to hai mắt.
Máu tươi chảy dọc theo lưỡi dao, chất lỏng ấm áp trượt xuống cổ, nỗi đau cuối cùng cũng đến muộn, từng nhát dao cứa vào thần kinh hắn.
Hắn muốn động đậy, nhưng lại phát hiện toàn thân cơ bắp đều không khống chế được mà co giật. Từng tấc da thịt đều đang gào thét, từng sợi thần kinh đều đang bốc cháy. Kinh ngạc, sợ hãi, tuyệt vọng, phẫn nộ, không hiểu nổi… Những cảm xúc này như thủy triều ập đến, nhấn chìm ý thức của hắn.
Cơ thể này đã phản bội hắn.
“Khò…khò…”
Một con dao cắm xiên trên cổ khiến các dấu hiệu sinh tồn của hắn đang mất dần, máu tươi không ngừng tràn ra từ vết thương, hắn cố gắng muốn thốt ra một chữ, nhưng thứ phun ra lại là máu tươi.
Máu tươi của chính hắn.
Bịch một tiếng.
Thân thể mất đi khả năng hành động của người đàn ông bị Hạc Ngọc Duy đẩy ngã, giống như một vũng bùn nhão ngã xuống đất.
Hắn cố gắng ngẩng đầu nhìn cô gái đang ngồi xổm xuống.
Cô tùy tiện lau đi máu tươi đầy mặt, khuôn mặt vô hại vẫn còn đang cười dịu dàng, trong nụ cười có vài phần đau lòng thật sự.