Quý Ngữ An nhìn hai ŧıểυ bạch thỏ đang ngạo nghễ hướng về mình, không rời mắt, trong lòng đang thầm nghĩ nên ăn nó sao cho tốt đây.
Ngón tay vừa chạm vào khuôn ngực trắng nõn mềm mại như bông, cô liền cảm nhận được thân thể người kia khẽ run lên nhè nhẹ.
Quý Ngữ An không chút chần chừ, vùi đầu vào bắt đầu thưởng thức bánh bao thơm mềm của nàng. Trong không gian vắng lặng thi thoảng vang lên tiếng bú mυ"ŧ chùn chụt.
Tần Tri Ngôn càng khỏi phải nói, sướиɠ đến run người, chân mềm nhũn muốn ngã quỵ.
Quý Ngữ An thấy nàng không đứng vững bèn đưa nàng đứng dựa vào tường, bàn tay thỏa thích du ngoạn khắp người Tần Tri Ngôn.
Quý Ngữ An chùn đầu gối định ngồi xổm xuống, muốn dùng miệng.
Nhìn ra ý đồ này, Tần Tri Ngôn toát mồ hôi kịp thời ngăn lại hành động của cô, đỡ cô đứng thẳng lên.
"Đừng."
Lại nhẹ giọng nói.
"Em dùng tay là được rồi."
Nơi riêng tư như vậy, nàng vẫn không thể nào tự nhiên để cho cô dùng miệng tiếp xúc được.
Quý Ngữ An đơn giản nghĩ rằng nàng thích dùng tay, liền gật đầu, bàn tay mảnh khảnh liền áp lên nơi đã sớm lầy lội của Tần Tri Ngôn.
Chất lỏng đã sớm tiết đủ để bôi trơn, nhưng mãi vẫn không thấy Quý Ngữ An đi vào, Tần Tri Ngôn nhịn mà sốt ruột.
"An An… cho chị…"
"Nhà em hết bao rồi." Quý Ngữ An khàn giọng lên tiếng, vừa rồi Tần Tri Ngôn đưa tay vào trong ŧıểυ huyệt của cô đã dùng hết số bao dự phòng trong nhà rồi. Cô cũng không muốn vì chút ham muốn mà làm ảnh hưởng đến sức khỏe của nàng.
"Một lần thôi không sao đâu, An An… mau vào đi…" Tần Tri Ngôn giờ phút này nào còn tâm trí để nghĩ đến mấy vấn đề đó, nàng sắp nhịn muốn hỏng rồi.
Quý Ngữ An nghe nàng nói như vậy, du͙© vọиɠ nguyên thủy liền bùng nổ, liều một phen thúc tay đi vào.
"Ưm… a… a…" Tần Tri Ngôn không chút kiềm chế thoải mái lên tiếng rêи ɾỉ, thừa nhận sự xâm chiếm của Quý Ngữ An.
Trong phòng một mảnh xuân sắc.
Tiếng rêи ɾỉ phóng đãng kia càng khiến Quý Ngữ An sắp không xong rồi, không ngừng gia tăng tốc độ tay phải.
Mới đầu còn ổn, chưa đầy ba mươi phút sau, cánh tay Quý Ngữ An đã rã rời, mà Tần Tri Ngôn vẫn chưa có dấu hiệu cao trào.
Quý Ngữ An đáng thương ngước mắt.
"Còn chưa tới sao?"
Tần Tri Ngôn mở đôi mắt ướt át vì động tình ra, âu yếm rêи ɾỉ thành tiếng.
Ngón tay cô mềm mại linh hoạt, khiến nàng không muốn nó rời khỏi ŧıểυ huyệt của mình sớm như thế. Vách thịt không ngừng co rút, như muốn hút lấy ngón tay không chịu nhả ra.
Đôi mắt nàng đã hiện lên mị dục, giọng nói hơi khàn.
"Gọi tên chị."
Quý Ngữ An hiện tại chỉ nghĩ làm sao qua được cửa này, cô thực sự quá mỏi rồi. Bình thường cô chính là một ŧıểυ thụ ham ăn biếng làm, rất ít khi chủ động 'làm' người yêu nên lực tay có chút bất kham.
Xem ra vì hạnh phúc lứa đôi, từ ngày mai cô phải chăm chỉ rèn luyện thể lực mới được, đối mặt với cơ thể mê người này của Tần Tri Ngôn, người lười động như Quý Ngữ An cũng khó mà nằm yên chỉ nhìn mà không ăn.
Gọi tên nàng…
Với yêu cầu này, quá đơn giản với cô rồi.
Cô nhẹ giọng gọi "Ngôn Ngôn", "Ngôn Ngôn", động tác dưới tay ngày một nhanh hơn, chạy nước rút.
Nghe âm thanh cô gọi tên mình du dương trầm bổng, dụ hoặc len lỏi qua từng tế bào, phảng phất như chạm đến nơi sâu thẳm trong tâm hồn. Tần Tri Ngôn thoải mái dựa vào vòng ôm ấm áp của cô, rêи ɾỉ theo từng cú thúc vào rút ra của cô.
Quý Ngữ An thấy nàng có dấu hiệu tới, liền ghé môi âu yếm môi mềm của nàng, tay ra vào không ngừng nghỉ, luôn miệng kêu tên nàng.
Tần Tri Ngôn nhớ lại cảm giác đêm đó, tưởng tượng tay mình đang ra vào huyệt động mất hồn kia, sau cùng thoải mái hừ một tiếng, tiết ra chất dịch trắng ngà.
Chất lỏng tràn đầy tay Quý Ngữ An, một chút vương vãi lên đùi hai người, hai người đành phải quay lại buồng tắm.
Lăn lộn một hồi cuối cùng cũng trở về phòng nghỉ ngơi. Quý Ngữ An vừa đặt lưng xuống giường liền ngủ ngay.
Một đêm an lành không mộng mị.