Dâm dịch theo ŧıểυ huyệt Tô Bối chảy tới trên người Văn Quốc Đống, hai người đi một đường, dưới thân liền nhỏ một đường.
Tô Bối nhìn dấu vết trên thảm, cắn lỗ tai Văn Quốc Đống, nhẹ giọng nói: “Ba bắn thật nhiều... Có phải đã lâu không có quan hệ với mẹ chồng đúng không?”
Nói xong, lập tức ôm Tô Bối đi tới dưới vòi sen, đem người rửa sạch từ đầu tới chân một lần, bao gồm cả chỗ đang gắt gao dính liền dưới thân hai người.
Không biết tại sao, Tô Bối nghe một câu “ȶᏂασ bốn lần” này của Văn Quốc Đống, bỗng nhiên nhớ tới Văn Uyển kia.
Còn nhớ rõ thời điểm lần đầu tiên Văn Uyển làm cùng với dượng của em ấy, đêm hôm đó Diệp Liệt Thanh cũng bắn bốn lần...
Còn Văn Quốc Đống... Tô Bối chỉ cảm thấy huyệt hoa sưng đau một trận, thân thể nhỏ bé này của cô không chịu nổi lần giày vò thứ tư...
Cũng may Văn Quốc Đống chẳng qua chỉ là nhét vào chứ không có ý muốn động, chỉ đơn thuần tắm rửa cho hai người, sau đó thì ôm cô đi tìm hòm thuốc bôi thuốc lại.
Văn Quốc Đống nhìn miệng vết thương nghiêm trọng của Tô Bối, mặt mày trầm xuống: “Mẹ chồng con lần này đúng là rất quá đáng, ba sẽ để cho bà ấy ở nhà cũ thêm một thời gian...”
Tô Bối cúi đầu không hé răng.
Sau khi Văn Quốc Đống bôi thuốc tốt cho Tô Bối, Tô Bối đã ngủ thiếp đi.
Nghĩ đến trong phòng ngủ bị hai người làm ra bừa bộn hỗn loạn không chịu nổi.
Cuối cùng Văn Quốc Đống ôm Tô Bối đặt ở trên giường trong phòng khách, người phụ nữ ngủ say, trên da thịt trắng nõn tất cả đều là dấu tay của hắn, trên mặt tràn đầy thỏa mãn sau khi được làʍ t̠ìиɦ.
Văn Quốc Đống đứng trước giường, thần sắc lạnh lùng nhìn Tô Bối hồi lâu, mới xoay người tắt đèn.
Chính hắn cũng không nghĩ ra, từ trước đến nay hắn không tham dục... Tại sao đêm nay lại ở trên người Tô Bối muốn nhiều lần như vậy...