Văn Quốc Đống nghe Tô Bối rêи ɾỉ, động tình tách huyệt hoa Tô Bối ra để nó hút chặt dươиɠ ѵậŧ của hắn, thịt trong âʍ đa͙σ dính đầy dịch nhờn, chảy ra theo động tác ra vào của cự vật.
Tô Bối nằm trên giường, nhìn ảnh cưới tự nhiên thấy chướng mắt nên đẩy nó ngã xuống.
Văn Lê kết hôn với cô rốt cuộc có phải vì yêu cô hay không, cô không muốn biết, cũng không muốn quan tâm.
Nhưng anh không nên lừa cô... Biết rõ là thân thể mình có vấn đề, lại đem tất cả áp lực đẩy sang cho cô.
Để cho cô một người bị Lâm Quyên làm khó dễ, bị Lâm Quyên nhục mạ... Chính anh lại trốn ở sau lưng, nhẹ nhàng nói ra một câu ‘tính tình của mẹ vốn là như vậy...’
Hơn hai năm qua, cô đã chịu đủ rồi...
Văn Quốc Đống nhìn động tác của Tô Bối, chỉ xem như Tô Bối không dám đối mặt với Văn Lê khi đang yêu đương vụng trộm, cảm giác mình lại muốn bắn, Văn Quốc Đống vỗ vỗ mông Tô Bối: “Đổi tư thế...”
“Ừ...” Tô Bối mềm nhũn người, ngã xuống giường.
Văn Quốc Đống nâng người nằm nghiêng sang một bên, nâng một cái chân dài lên, khóa chặt eo Tô Bối, từ bên hông phía sau đẩy vào: “Ahh... ȶᏂασ lâu như vậy... thế mà vẫn còn chặt!”
“Ưm...”
Tô Bối bị Văn Quốc Đống đẩy mạnh vào chỗ sâu trong hoa tâm, trong u cốc lại phun ra một cỗ chất nhầy.
“ŧıểυ dâm phụ nước thật nhiều... ȶᏂασ mãi cũng không khô...” Văn Quốc Đống đè lên chân Tô Bối, gậy thịt ở trong huyệt hoa đấu đá lung tung.
“Còn không phải bị ba làm cho sướиɠ sao...”
Tô Bối dùng sức cầm lấy cánh tay của Văn Quốc Đống, ở phía trên cào ra một vết lại một vết xước nhìn qua trông giật mình: “Dâm thủy trong huyệt nhỏ đều do bị ba làm mà tiết ra... Ô...”
Nghĩ tới đây, Tô Bối liền kéo thân thể của Văn Quốc Đống trầm người xuống, ôm lấy cổ nhẹ giọng nức nở bên tai hắn nói: “Ba... Là ȶᏂασ con dâu sảng khoái, hay là ȶᏂασ mẹ chồng sảng khoái... A~”