Thanh âm bên ngoài kéo dài bao lâu, thân thể Tô Bối liền mềm nhũn bấy lâu.
Mãi cho đến khi người đàn ông bên ngoài kêu to một tiếng, kèm theo tiếng rêи ɾỉ nũng nịu của cô gái, động tĩnh trong phòng ăn cuối cùng cũng lắng xuống.
“Ôi... Dượng bắn thật nhiều... Hai tháng nay không có ȶᏂασ cô sao?”
Còn chưa nói xong, đã nghe một tiếng “bốp” vang lên.
Người đàn ông vỗ vào mông Văn Uyển: “ȶᏂασ bà ta? Ông đây ȶᏂασ bà ta một lần, con ầm ĩ mấy tháng với ông đây, ai chịu nổi?!”
Huyệt hoa của Văn Uyển co bóp lại, nặn ra một giọt dâm dịch nhỏ xuống thảm ở nhà ăn.
“Dượng bắn nhiều quá, chảy xuống thảm hết rồi... Dượng nói xem ngày mai cô của con có nhìn thấy hay không?”
“Trông thấy thì làm sao? Chẳng phải con còn mang cái thứ mà ông đây bắn cho con bỏ vào bên trong mỹ phẩm dưỡng da của bà ta sao...”
Thanh âm của hai người bên ngoài nhỏ dần, cả người Tô Bối cứng đờ đi ra khỏi phòng bếp.
Cô làm sao cũng không nghĩ tới, Văn Uyển lại chơi đùa như vậy...
Tô Bối uống xong canh gừng, sợ nếu bây giờ đi ra ngoài sẽ bắt gặp hiện trường yêu đương vụng trộm của hai người, cho nên ráng đợi trong phòng bếp một hồi mới dám đi ra.
“Đêm khuya không ngủ, ở trong bếp làm gì?”
Một giọng nam uy nghiêm thình lình vang lên, Tô Bối vẫn luôn lo lắng cao độ, hai chân mềm nhũn, cả người vô lực ngã xuống đất.
“A...”
Còn chưa kịp kêu lên, khuôn mặt cô đã đập vào lồng ngực rắn chắc rộng lớn của người đàn ông: “Ưm... Đau...”
“Shh...”
Văn Quốc Đống vốn chỉ hỏi Tô Bối một phen, ai ngờ cả người Tô Bối mềm nhũn ngã vào trong lòng hắn.
Lời còn chưa dứt, nhiệt độ nóng bỏng trên người Tô Bối đã truyền qua quần áo của hắn.
Văn Quốc Đống đưa tay sờ trán Tô Bối, nhiệt độ trên nóng đến đáng sợ, lạnh lùng nói: “Phát sốt sao không nói?”
Đầu óc Tô Bối đã sốt đến mơ hồ thì lại bị người đàn ông hung hăng dạy dỗ một trận, cô bỗng cảm thấy cực kỳ tủi thân.
“Con đã nói... Nhưng không ai để ý đến con...”
Văn Lê thà để cho cô đắp chăn ra mồ hôi, cũng không muốn đi tìm thuốc cho cô, càng miễn bàn tới việc đưa cô đi bệnh viện.
Nghe xong lời này, Văn Quốc Đống dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết người Tô Bối nói là ai.
Từ nhỏ Văn Lê đã bị Lâm Quyên nuông chiều hư hỏng, cho dù kết hôn hơn hai năm cũng không học được cách gánh vác trách nhiệm làm chồng.
Văn Quốc Đống xoa xoa giữa mày, trầm giọng nói: “Còn thay quần áo được không? Ba đưa con đi bệnh viện…”
Tô Bối sốt đến mơ mơ màng màng lắc đầu: “Tay... chân... đi không nổi nữa...”
Nói xong, hai má nóng hổi của Tô Bối kề sát vào lòng Văn Quốc Đống cọ cọ: “A... Lạnh quá...”
Cọ ở một chỗ hồi lâu, Tô Bối lại bấc giác dời đi chỗ khác.
Thần sắc Văn Quốc Đống lạnh lẽo, ôm ngang Tô Bối lên sô pha: “Ngoan ngoãn một chút... Đừng lộn xộn... Ba đi lấy quần áo.”
“Vâng... Được...”
Hai mắt Tô Bối mê ly nằm trên sô pha, ngoan ngoãn giống như một con mèo sữa nhỏ dịu ngoan.
Văn Quốc Đống vội vàng rời đi, cũng nhanh chóng quay lại, sau khi thay quần áo xong, hắn lấy một ít quần áo của mình mặc cho Tô Bối.
Toàn bộ quá trình Tô Bối đều ngoan ngoãn ngồi đó, không nhúc nhích để người đàn ông giúp cô mặc quần áo.
Mãi cho đến thời điểm Văn Quốc Đống lại ôm lấy cô đi ra ngoài, trong giây lát, vậy mà cô không thể phân biệt được mình đang ở trong giấc mộng xuân hay là đang ở trong hiện thực.
Gara ở bên ngoài, mặc dù lúc này đang là đêm hôm khuya khoắt, nhưng Văn Quốc Đống cũng sợ hàng xóm xung quanh nhìn thấy rồi bàn tán.
Lúc ra cửa, Văn Quốc Đống dùng mũ che đi khuôn mặt đỏ bừng ướt át của Tô Bối.