Văn Quốc Đống đương nhiên biết Tô Bối nói thật, nhưng cho dù có là thật thì hắn cũng không có khả năng xoa chân cho cô.
Nói xong, Văn Quốc Đống quay lưng lại.
“Ồ...”
Tô Bối tủi thân lên tiếng, lúc cởi quần áo động tác luôn lơ đãng chạm vào tấm lưng cứng đờ của Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống cảm nhận được chuyển động của người phía sau, mày nhíu chặt vẫn không buông lỏng.
“Ba, con khỏe rồi.”
Tô Bối biết đa͙σ lý phàm cái gì quá cũng không tốt, quy củ thay quần áo, không còn làm yêu nữa.
“Ừm...”
Văn Quốc Đống bất động thanh sắc nhìn kỹ Tô Bối.
Một lát sau, hắn quay lại điểm câu cá ban đầu để thu dọn dụng cụ câu cá..
Văn Uyển quay lại sau khi gọi điện thoại và nhìn Tô Bối với ánh mắt ngưỡng mộ: “Chị dâu rất thông minh... Biết đủ thì dừng lại...”
Con ngươi Tô Bối lóe lên: “Chị không biết em đang nói cái gì...”
Văn Uyển lơ đễnh cười cười, nhấc chân bước đi.
Trong nháy mắt lúc đi ngang qua Tô Bối, cô gái thấp giọng nói: “Không cần khẩn trương như vậy, chúng ta là cùng loại người...”
Thanh âm của Văn Uyển rất thấp, thấp đến mức Tô Bối cũng cảm thấy bản thân vừa rồi có phải xuất hiện ảo giác hay không.
Trên đường trở về, biểu hiện của Văn Uyển cũng rất bình thường, không bao giờ nói những lời suy đoán và mơ hồ như vậy với cô nữa.
*
Lúc ăn cơm tối, Tô Bối không thấy Văn Uyển ở trong nhà.
Mẹ của Văn Uyển thấy Tô Bối nhìn chung quanh, lên tiếng nói: “Cha cháu vừa trở về thì để cho ŧıểυ Uyển đi từ đường quỳ.”
“Hả?!”
Buổi chiều sau khi về đến nhà Tô Bối liền trở về phòng vẫn chưa đi ra, cô còn tưởng rằng chuyện hôm nay Văn Quốc Đống sẽ thay Văn Uyển che giấu đi.
Dù sao ở trong mắt hắn, người họ Văn, mới là người một nhà.
“Không dạy dỗ tốt con bé, là lỗi của tôi...”
“Chậc... Xem ra em năm chúng ta còn biết nhận sai? Thật đúng là hiếm thấy...”
Chỉ nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ mà Tô Bối chưa từng gặp trước đây, đang ngồi ở phía bên phải của dì hai Văn Lê trên bàn ăn đột nhiên lên tiếng.
Nghe vậy, trên mặt mẹ Văn Uyển không có chút ngượng ngùng nào, thản nhiên đáp lại: “Sai thì chính là sai thôi, chịu nhận sai ít nhất còn tốt hơn một số người không biết xấu hổ trèo lên giường cướp hôn nhân của người khác rồi không chịu thừa nhận...”
Nói xong, người phụ nữ còn đem câu chuyện kéo đến trên người Tô Bối: “Cháu dâu cháu nói có phải hay không?”
“Liễu Nhứ!” Người phụ nữ đập mạnh bộ đồ ăn xuống bàn và hét lên nói: “Đừng vô liêm sỉ như vậy!”
Người phụ nữ nghe vậy thì bình tĩnh cầm ly rượu lên uống một ngụm, thì thầm với Tô Bối: “Đừng học cách cư xử thô tục trên bàn ăn kiểu này.”
Nói xong, đứng dậy rời đi.
Để lại người phụ nữ xa lạ kia bị mất mặt ở trước một đám ŧıểυ bối không nói, còn bị người ta làm tức gần chết.
Tô Bối cúi đầu ăn cơm của mình, mắt điếc tai ngơ trước ân oán tình thù bất hòa giữa người Văn gia.
*
Ban đêm, Tô Bối bị sốt.
Trong cơn choáng váng, cô đang nằm mơ, trong mơ là cảnh tượng Văn Uyển đẩy cô xuống nước.
Chỉ có điều lần này, Văn Quốc Đống không lạnh mặt quát lớn cô như ban ngày, bàn tay to lớn của người đàn ông trong hồ nước đặt ở trên lưng cô, đầu ngón tay một đường sờ lên trên chạm tới cổ cô, một tay mở nút áo, thả bộ ngực mềm mại ngạo nghễ kia ra, cầm trong tay không ngừng xoa bóp.
“Ưm...”
Tô Bối nhẹ nhàng rêи ɾỉ ra tiếng trên bờ vai rộng rãi của Văn Quốc Đống, bỗng nhiên cô cảm thấy ngực mình bị đè xuống, chợt giật mình tỉnh giấc.
Cánh tay Văn Lê đặt lên ngực Tô Bối, đùi gác lên bụng Tô Bối.
“Ông xã...” Tô Bối đẩy đẩy Văn Lê đang ngủ: “Ông xã... Em bị sốt... Anh giúp em tìm chút thuốc được không...”
“Ông xã?”
Kêu cả buổi trời, Văn Lê mới bĩu môi: “Phát sốt? Cứ bình tĩnh ra mồ hôi là tốt rồi... Không cần uống thuốc...”
Nói xong, anh lại đắp chiếc chăn bông bị Tô Bối đá ra vì nóng bức lên người cô.
Tô Bối nhìn Văn Lê như vậy, trong lòng đột nhiên không hề dao động, thậm chí ngay cả cảm xúc thất vọng cũng không có.
“Tránh ra, em tự đi tìm.”
Nghe thấy vậy, quả nhiên Văn Lê buông lỏng cánh tay đang đè lên người Tô Bối xuống.
Tô Bối thở dài, lê thân thể nặng nề xuống giường.
Rõ ràng là không thể tìm thấy thuốc trong một ngôi nhà cổ lớn như vậy, vì vậy Tô Bối đầu nặng chân nhẹ một đường tìm xuống phòng bếp.
Ở trong bếp mò mẫm nấu một nồi canh gừng.
Còn chưa đợi được nước sôi, Tô Bối đã mơ màng ngủ thiếp đi.
“Ưm... Dượng... Đừng sờ nữa, nhũ hoa cũng cứng rồi... Dượng mau liếʍ nó đi...”