Mặc dù trên đùi Tô Bối có dán miếng giữ nhiệt, nhưng dù sao cô cũng đang ở ngoài trời.
Khi Văn Uyển vẽ xong, hai chân Tô Bối cũng cứng đờ.
“Chị dâu lạnh à?”
Trong lúc lơ đãng Tô Bối vô tình liếc qua chiếc áo khoác đặt bên cạnh Văn Quốc Đống cách đó không xa, nhẹ nhàng gật đầu.
Người đàn ông ngồi bên cạnh Văn Quốc Đống lúc trước không biết đã đi từ lúc nào, chỉ còn lại một mình Quốc Đống.
Văn Uyển thấy vậy, lông mày nhỏ nhíu lại, lớn tiếng hét về phíaVăn Quốc Đống: “Bác ơi... Chị dâu của cháu lạnh...”
Văn Quốc Đống nhìn chằm chằm mặt nước, cũng không nhìn hai người một cái: “Tự mình tới lấy...”
“A.” Văn Uyển cười híp mắt nháy mắt với Tô Bối: “Chị dâu, thất thần làm gì, qua đó đi...”
Dưới ánh mắt chăm chú của Văn Uyển, vẻ mặt Tô Bối cứng đờ một giây, lúc này mới nhấc chân đi tới bên cạnh Văn Quốc Đống.
Cũng không biết có phải vì cô có tật giật mình hay không, cô luôn cảm thấy trong lời nói cử chỉ của Văn Uyển, luôn lộ ra một loại cảm giác hiểu rõ tất cả tính toán của cô.
Nhưng rõ ràng đối phương cũng chỉ mới mười bảy tuổi, nghe nói còn mấy tháng nữa mới tròn mười tám.
Tô Bối kéo hai chân cứng ngắc từng bước từng bước đến bên cạnh Văn Quốc Đống, cúi đầu gọi: “Ba...”
Văn Quốc Đống không nhìn Tô Bối: “Tự cầm lấy...”
Tô Bối nhìn áo khoác bên cạnh Văn Quốc Đống, khuôn mặt đỏ bừng.
“Ba... Chân con lạnh cóng đến tê dại rồi... Không thể uốn cong được nữa...”
Địa hình ở rìa đập chứa nước trống trải, thỉnh thoảng có gió thổi qua, còn lạnh hơn so với rừng mai.
Tô Bối co rúm người lại, run rẩy trong gió lạnh, dáng vẻ đáng thương đó rơi vào trong mắt bất kỳ người đàn ông nào, cho dù trái tim họ có lạnh lẽo và cứng rắn đến đâu cũng sẽ mềm đi vài phần.
Nhưng hết lần này tới lần khác, cô lại gặp phải cán bộ kỳ cựu cương trực bảo thủ Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn Tô Bối một cái, nhặt quần áo trên mặt đất lên, đưa cho người ta.
Tô Bối đang muốn đưa tay nhận lấy quần áo, thì chiếc cần câu của Văn Quốc Đống bỗng giật giật, người đàn ông nhét quần áo vào trong lòng Tô Bối, đưa tay kéo cần câu.
Văn Uyển lưng đeo dụng cụ vẽ chen tới bên cạnh hai người: “A! Bác cả, có cá lớn à?! Tối nay chúng ta có thể uống canh cá không?”
Tô Bối lảo đảo cầm quần áo, còn chưa đứng vững đã bị Văn Uyển chen chúc từ phía sau.
Trọng tâm cả người bất ổn trực tiếp ngã xuống cạnh đập chứa nước.
“A...”
Tô Bối sợ hãi kêu lên một tiếng, muốn đưa tay về phía Văn Uyển, nhưng cô gái dường như đã đoán trước được điều đó và gần như không dấu vết né tránh tay Tô Bối.
“Ba...”
Khi Văn Quốc Đống rút cần câu lại để kéo Tô Bối, ngay khi hắn đưa tay ra, người Tô Bối đã ngã xuống nước.
“Ba... cứu... cứu...”
Cô còn chưa hét xong, nước hồ lạnh như băng trong nháy mắt đã dâng lên đến đầu cô, Tô Bối ở trong nước chỉ kịp giãy dụa hai cái, nước lạnh đã hoàn toàn đóng băng cơ thể cô, người cũng giãy dụa không được, lập tức chìm sâu xuống nước.
Trong khoảnh khắc cô cảm thấy nghẹt thở, một cánh tay rắn chắc ôm lấy eo cô, nâng cô lên mặt nước.
“A...”
Tô Bối giơ bàn tay lạnh cóng lên, ômm chặt lấy cổ người tới, hàm răng lạnh đến run rẩy: “Ba... Lạnh...”
Văn Quốc Đống vốn định bế Tô Bối lên để Văn Uyển kéo lên, kết quả bây giờ Tô Bối lại gắt gao ôm hắn không chịu buông tay.
“Tô Bối... Buông tay ra... Nếu không ba không thể mang con lên được...”
Bờ nước vẫn còn hơi cách xa vị trí của hai người, Văn Uyển ở trên bờ chỉ vào một chỗ trũng khác.
“Bác cả, bên kia...”
Văn Quốc Đống hung hăng trừng mắt nhìn Văn Uyển, một tay ôm Tô Bối, một tay bơi qua bên kia.
“Ba... Ba...”
Miệng Tô Bối không ngừng kêu Văn Quốc Đống, bầu ngực đầy đặn dán sát vào Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống vất vả bơi vào bờ, kéo Tô Bối lên bờ, nhưng tay Tô Bối vẫn không chịu buông ra, bộ ngực sữa căng tròn kia lại càng thêm cố ý hay vô ý đánh vào mặt hắn.
“Tô Bối!”
Tô Bối nghe giọng người đàn ông tức giận, hàm răng run rẩy: “Ô... ba... con... lạnh quá...”
Vừa nói, vừa chui vào lòng Văn Quốc Đống.
Văn Uyển mang khuôn mặt vô tội, cầm áo khoác chạy tới: “Chị dâu, cởi quần áo ra thay đi... Nếu không sẽ bị cảm lạnh.”