Sau khi Tô Bối đi, người đàn ông kia mới quay đầu lại: “Anh cả... Cô ấy là...”
Văn Quốc Đống nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Bối rời đi, đáy mắt tối tăm không thấy rõ: “Vợ của Văn Lê...”
“Khụ khụ khụ...”
Người đàn ông thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc: “Này... hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi...”
Văn Quốc Đống lấy lại tinh thần, bình tĩnh nhìn mặt nước không có một tia gợn sóng trước mặt: “Chị dâu cậu vẫn không thích cô ấy... Hai năm nay vẫn không mang cô ấy đi ra ngoài...”
“Sao lại như vậy? Cháu dâu nhìn trông tốt lắm mà...”
Văn Quốc Đống tháo kính mắt, nhéo mi tâm: “Từ xưa đến nay có mấy người mẹ chồng nàng dâu có quan hệ tốt ở chung hòa thuận đâu chứ?”
Hơn nữa, sau khi Tô Bối chủ trì lễ cúng tổ tiên vào đêm giao thừa, liền nhất định kiếp này cô và Lâm Quyên không thể giống như người một nhà.
Hắn bảo Văn Lê và Tô Bối mau chóng có con, một mặt là vì Văn Lê, mặt khác để cô có thể đánh cược vào miệng Lâm Quyên.
Vì vậy, nếu một ngày nào đó, Lâm Quyên nghe được điều gì đó từ các trưởng lão trong gia tộc, bà sẽ không quá thù địch với Tô Bối vì lợi ích cháu trai của bà.
“Ha ha…Vậy hả…” Người đàn ông dường như nhớ tới cái gì gật gật đầu, nói: “Năm đó chị dâu chẳng phải cũng là... Than ôi... Anh nói xem phụ nữ tội gì làm khó phụ nữ chứ...”
Văn Quốc Đống nhìn mặt nước không nói tiếp, một lát sau, dây câu hơi giật giật, hắn lập tức giơ chiếc cần câu kiểu cũ lên.
Một con cá mập mạp bị quăng lên ven bờ, cá trong hồ hoàn toàn là cá tự nhiên, trông vừa béo vừa khỏe.
Người đàn ông nhìn thấy con cá lớn này, trên mặt nở nụ cười: “Anh cả, đây là một dấu hiệu tốt!”
Văn Quốc Đống thong thả gỡ con cá lớn đang vùng vẫy ra khỏi lưỡi câu và nhìn vào lớp vảy bị thiếu ở mang.
Sau đó lại tiện tay ném con cá béo trở lại đập chứa nước.
Thấy vậy, người đàn ông sững sờ một lúc lâu mới phản ứng lại.
“Anh cả... đây là ý gì...”
Văn Quốc Đống lại gài thức ăn cho cá lên móc câu: “Câu cá... Tốn thời gian, hưởng thụ quá trình, kết quả là thứ không quan trọng nhất...”
“…”
Người nọ nghe xong lời này mới bừng tỉnh đại ngộ: “Vẫn là anh cả cao tay!”
“Nhà họ Văn hôm nay giống như nước ở đây... Cậu có biết có bao nhiêu con cá trong đó không? Và có bao nhiêu con cá béo như con vừa rồi?”
Lâm thị nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Sau khi hắn xuất ngũ trở về đã đi tới vị trí này hôm nay, ở trong mắt người khác có lẽ là đi lên.
Chỉ có gia đình hắn mới biết rằng hắn đã thăng trầm như thế nào, sự khác biệt từ hệ thống công an đến hệ thống tư pháp, ý nghĩa sâu xa chỉ có chính hắn mới hiểu.
Người đàn ông nghe hiểu ám chỉ trong lời nói của Văn Quốc Đống: “Cây to đón gió, lựa chọn rút lui trong dòng nước xiết cũng không phải chuyện xấu...”
Văn Quốc Đống vẫn nhìn mặt hồ như trước, thần thái trên mặt nhìn không ra hỉ nộ: “Người một khi rảnh rỗi, tự nhiên sẽ có thời gian đi câu cá...”
“Ha ha...” Người đàn ông cười vài tiếng, nhìn cần câu kiểu cũ của Văn Quốc Đống, cẩn thận đề nghị: “Hay là em đổi cần câu cho anh?”
“Không cần...”
Văn Quốc Đống đoan chính ngồi ở trên ghế, trầm giọng nói: “Câu cá... Dựa vào bản lĩnh, mà không phải công cụ...”
“…”
Ánh mắt của Tô Bối từ đầu đến cuối đều tập trung vào Văn Quốc Đống, tất nhiên cũng thu hết hành động câu cá rồi thả đi của người đàn ông này vào đáy mắt.
Thấy vậy, Tô Bối thở dài trong lòng, dường như con đường cô chọn ngay từ đầu đã rất khó khăn.
Nhưng cô thích khiêu chiến những thứ có độ khó cao, người đàn ông dễ dàng tới tay, nào còn có lạc thú gì đáng nói.