Trần Mặc Cảnh đứng dưới lầu chờ Dương Hiểu Tình xong xuôi cũng mất một khoảng thời gian lâu nên đi lòng vòng mua được cốc cà phê, đến lúc cô xuống cũng uống được nửa nên còn lại để cho cô luôn. Đi ra đến nơi lấy xe cô dường như vẫn chưa dứt ra khỏi vấn đề này nên anh cũng không tiếp chuyện, đến lúc cô chủ động vướn người sang chỗ tay lái, ánh mắt anh mới có chút chủ ý nhìn sang.
Dương Hiểu Tình chẹp miệng chưa biết nói gì, tay cứ vỗ vào cánh tay rắn chắc của anh, chỉ mong anh bỏ một tay xuống cho cô nắm để hạ nhiệt trong người. Mãi lúc sau anh mới nắm lấy bàn tay thanh mảnh, bản thân vẫn chú trọng lái xe.
" Cảnh, em cứ thấy lo lo." Người phụ nữ ngồi im bất chợt lên tiếng, ánh mắt cũng không được vui vẻ như thường ngày mà rơi vào thế tĩnh mịch. Thường ngày cô không được vui lắm nhưng bản thân còn không bận tâm nhiều chuyện, hôm nay gặp phải việc này cô không nghĩ nhiều cũng là lạ nhưng cứ như thế lại hại sức khỏe.
Trần Mặc Cảnh dừng xe trước một siêu thị lớn quay sang nhìn người phụ nữ, tay kia cũng khẽ xoa mái tóc mềm mượt còn rõ mùi thuốc ép khó chịu. " Được rồi, vào trong mua chút đồ cho cô bạn em đi."
" Sao anh biết? " Cô có phần ngạc nhiên hỏi lại.
Trần Mặc Cảnh xuống xe trước quay sang bên kia mở cửa xe cho người phụ nữ tiện trả lời luôn. " Trên đường em để ý nhiều siêu thị nhưng đều chưa mở cửa, giờ vào đi. Anh đi cất xe."
Cô có chút vui hơi khẽ cười. " Được rồi, em đứng đợi anh."
[... ]
Gian hàng buổi sáng sớm bất kể ở đâu cũng đều rất vắng khách nhưng lại vô tình gặp đối tác ngay lối vào nên Dương Hiểu Tình cũng phải mở miệng đôi điều.
Mạnh Tần vốn là cổ đông lớn phía tập đoàn nên cũng có phần quen thân, cũng hay dùng bữa nên Dương Hiểu Tình cũng nhớ mặt.
" Lâu không gặp, anh khỏe chứ? " Dương Hiểu Tình bắt chuyện trước.
Mạnh Tần vốn để mắt đến người phụ nữ trước mặt, lâu ngày mới nhìn thấy cô như được thấy tiền rất háo hức muốn nắm tay nhưng không may lại lệch nhịp một hướng. " Cho hỏi vị tiên sinh này? " Hắn khách sáo hỏi.
Trần Mặc Cảnh không thích nói chuyện nên đứng yên nhìn Dương Hiểu Tình, tâm tình hiện tại anh vẫn rất tốt nên không có bất kì dấu hiệu ghen.
" Họ Trần. Tên Cảnh. " Dương Hiểu Tình cũng đưa mắt nhìn người đàn ông, nụ cười niềm nở hơn thường ngày khiến anh cũng khẽ cười coi như chứng thực câu nói trên.
Mạnh Tần nhìn người đàn ông kĩ hơn một chút trong kí ức cũng dao động không ít, giống như đã từng gặp qua, từng nghe tên, có tầm ảnh hưởng. Hắn có nghĩ đến mấy cũng không nhớ nổi nhưng nghĩ được một cái tên được thị trường kinh doanh biết đến, chỉ trách có mơ cũng chưa chắc đã có phúc gặp. " Trần Mặc Cảnh? "
Dương Hiểu Tình khẽ cười gật đầu coi như có thành ý rồi cũng để cho người đàn ông nói một câu. Trần Mặc Cảnh nhìn qua nam nhân trước mắt một lượt rồi cười, hắn ta không quá cao chỉ vừa tầm với người phụ nữ của anh, nhan sắc cũng tầm thường, khí thế không có, quả thực để nói rất nhàm chán. Nếu nghe thêm câu giới thiệu cầu vinh của hắn, chắc hẳn anh cũng không có lời đáp lại.
" Không cần giới thiệu. Mạnh Tần tôi nhớ." Ngữ khí không tệ khiến Dương Hiểu Tình cũng chẳng đoái hoài nói thêm câu gì, chỉ biết khúc khích cười đi trước anh vài bước.
" Em cười cái gì? " Trần Mặc Cảnh bước đằng sau nghe tiếng cười vô cùng khó chịu buộc lên tiếng.
Dương Hiểu Tình quay lại cũng không trả lời vấn đề chính mà liên miên qua vấn đề phụ mới đây. " Anh biết hắn?"
Nghe đến đây đôi mày Trần Mặc cảnh hơi cau lại, anh có vẻ khó chịu nhưng vẫn trả lời vài câu cho là có lệ. " Từng đắc tội với Khương Thâm, bị mất hai ngón tay. Phía sau đầu có một vết sẹo vì cưỡng bức phụ nữ của Khương Thâm. Để mà nói cũng may cảnh sát đến đúng lúc, mạng may mà giữ được. Đang ăn nằm với con gái của Tự Mẫn để duy trì tập đoàn EP."
Dương Hiểu Tình nghe qua cũng có chút thấy khâm phục trí nhớ của người đàn ông, chân cũng đi chậm lại chờ anh nhưng con người đó một mực đi thẳng qua cô. Lòng cô nửa mừng nửa vui lên tiếng. " Anh ghen hả? "
Trần Mặc Cảnh khinh bỉ quay đầu, bước chân cũng khựng hẳn lại nhìn ngắm người phụ nữ của mình. Lúc này, đầu óc anh không hiểu nổi cô đang nghĩ cái quái gì, bản thân cũng trở nên bực tức thốt lên. " Oắt con. "
Đi được thêm vài bước anh cũng dừng lại chỉ trích thêm. " Dương Hiểu Tình, em còn giao du với loại đó có ngày cũng ngu y như hắn."
Người phụ nữ cứng họng, bước chân cũng nhanh hơn bước đến gần Trần Mặc Cảnh lườm anh một cái rồi im lặng đi tìm đồ cần mua. Từ lúc sắm đồ đến lúc tính tiền, hai người mỗi người một xe đẩy tự trả tiền rồi cầm đồ để một bên, không ai động đến ai.
Đến trưa, ở trong nhà vẫn là cảm giác tĩnh mịch không ai động tay đến ai, miệng cũng như bị khâu lại một lời không nói. Dương Hiểu Tình hầm xong cháo cũng cho vào cặp lồng chuẩn bị đi đến bệnh viện.
Từ lúc xuống đến đại sảnh, bước chân Trần Mặc Cảnh vẫn không cách quá xa người phụ nữ nhưng đến cả âm thanh phát ra cũng nhỏ hơn thường ngày khiến lỗ tai Dương Hiểu Tình vô cùng khó chịu. Cuối cùng cô cũng chịu quay lại, anh như cọp không đường thoát cũng uy nghiêm đứng lại như chẳng có chuyện gì.
" Anh đi đâu? " Dương Hiểu Tình thở hắt ra, lớn tiếng hỏi.
Ngược lại người đàn ông lại nhỏ giọng trầm mặc nói. " Đưa em đi."
Đôi mày Dương Hiểu Tình cau lại, cô không để tâm đi ra ngoài khu chung cư. Đứng lại một lúc vẫn không thấy anh đi theo, lòng cô tức không chịu nổi liền đi vào đứng trước mặt anh hét lên. " Còn không đi lấy xe." Cô chẹp miệng ngưng lại một chút, bực mình nói thêm. " Rốt cuộc hắn ngu hay anh đây? "
Trần Mặc Cảnh không nói gì, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh không bộc lộ cảm xúc gì im lặng đi lấy xe.
Đứng dưới bệnh viện được nửa tiếng Lục Khương Thâm mới gọi điện, được coi là tâm trạng hắn cũng tốt hơn một chút. Nói chuyện được một lúc cả hai lại bàn về vấn đề phụ nữ, tâm trạng đều như rơm gặp kể không hết nỗi khổ.
Lục Khương Thâm nói. " Tôi không hiểu cô ấy nghĩ gì, rõ ràng chốc say tôi lạ bắt tôi ngồi lựa y phục trong thân hình nuột nà đó. Rõ ràng là cố ý nhưng tôi không phản kháng được, rượu nặng đến mức ê người."
Trần Mặc Cảnh cũng bực tức chuyện ban nãy. " Mẹ kiếp, cậu còn được ngắm. Tôi phải ngậm ngùi nhận lỗi để cô ấy sỉ nhục trước bàn dân thiên hạ."
Người đàn ông đầu dây chẹp miệng, khẽ lắc đầu cân nhắc. " Thế có đáng gì, anh không ngậm ngùi để cô ta đắc thắng. Sofa cũng có thằng khác kế thừa. Đàn bà lòng dạ toan tính, đắc thắng hơn người."
Nghe đến đây, sofa đêm qua khiến Trần Mặc Cảnh đen cả mặt lại. Để mà nói anh vừa tủi lòng, lại khó xử.