Sáng hôm sau, Dương Hiểu Tình vội đến công ty để thu xếp nốt dự án cũ. Bên trong phòng làm viêc bao quanh vốn dĩ chỉ có căng thẳng đến nhức não. Cô uống hết một tách cà phê nhưng sự tỉnh táo không thông suốt quá trình làm việc, thư kí mới là người trong giới nên mấy việc này cô dàn xếp một nửa cho anh ta.
Hồi sau thư kí họ Bành bước vào, dáng vẻ tôn nghiêm đặt tập tài liệu thông báo thêm chút việc.
" Khoan. " Dương Hiểu Tình đâm thẳng ngòi bút kim loại xuống bàn làm việc, đầu bút tóe ra mực bắn lên giấy tờ bên cạnh. Cô nóng vội lạnh nhạt nhìn anh ta, giọng trầm xuống. " Anh nói sao? Thương hiệu chúng ta bị nói có chất làm dị ứng khác thường? "
Bành Tự cúi đầu như tạ lỗi một phần rồi đứng thẳng dậy. Anh chậm rãi giải thích. " Đúng là vậy nhưng tôi chưa rõ nguyên nhân. Theo như biết thì kẻ đó một chút cũng không có khả năng mua sản phẩm bên mình, mỗi tội cổ đông đang rút chuyển qua phía nhà họ Triệu. "
Vẻ mặt Dương Hiểu Tình hạ xuống nở nụ cười bất mãn, đến bàn tay cũng cuộn tròn lại kìm chế. " Giải quyết nhanh gọn đi. Phía cổ đông tôi sẽ tìm cách, làm sao mua chuộc hết báo trí hoặc đổi ngược lại. Cứ từ từ để cho bọn họ đắc trí. "
Bành Dạ cúi đầu rồi đứng thẳng dậy lần nữa. " Tôi biết rồi. "
Dương Hiểu Tình có phần phấn khích, hai chân cũng vô tư gác lên bàn, về vẻ mặt hết sức gian xảo.
Lúc sau, người phụ nữ gọi đến số máy của Dương Tử Hàn nhưng không nhận được hồi âm nên nhắn tin.
Thằng Nhỏ: " Chị đi có việc mấy ngày về coi công ty hộ. Đừng kể cho ai, có công lớn thưởng lớn. "
[... ]
Mấy ngày liền người phụ nữ tắt máy chỉ để làm một dự án lớn để thu hút cổ đông nhưng không hẳn cái gì cũng đơn giản nên cô khá chậm rãi.
Bữa ăn chính của cô cũng chỉ vỏn vẹn cơm trắng với rau xào, thực sự cô nấu rau khiến Trần Mặc Cảnh cũng phải mê, dễ ăn mà được cơm.
Gần cuối tuần Trần Mặc Cảnh cũng về trước cả dự tính, trong khi anh vắng nhà Dương Hiểu Tình như được thoải mái một đợt ngày qua ngày cứ váy mỏng phơi thân. Đã thế áo ngực cũng không mặc khiến chiếc váy trắng mỏng như phô trương những hiện vật trên thể xác, từ ngọt ngào đến điện nước đều đầy đủ không mất một phân.
Dương Hiểu Tình tắt hết đèn, ánh đèn đường hắt vào chỉ thấy bóng cô hắt xuống sàn nhà. Với căn phòng không rõ đường lối chỉ nhìn được một mờ ở góc phía ghế so pha. Đôi chân thon gọn của người phụ nữ gác lên chiếc bàn nhỏ, vóc dáng như được dùng nét bút thuần túy vẽ lên, vừa quyến rũ lại khó gần.
Lúc sau, người phụ nữ bỏ máy tính trên đùi sang một bên rồi cúi người về phía bàn uống nước lấy cái gạc tàn để bên hông, xong lại tiết tục công việc với điếu thuốc. Mọi chuyện xung quanh gần như không được cô chú tâm, tư duy cũng có phần rối loạn nên khá mất tập trung.
Mất một thời gian khá lâu cô mới thoát ra khỏi mớ tài liệu dày đặc, cà phê trên bàn cũng nguội tanh nên chỉ biết dùng thuốc lá.
Vừa châm được điếu thuốc thì cửa chính cũng được mở, Trần Mặc Cảnh bước vào với tay không chẳng chút quà cáp như ai nghĩ. Anh mới về nên đi vào thấy cô trong bộ dạng đó nửa vờn, nửa khựng.
" Về sớm vậy? " Dương Hiểu Tình thản nhiên đáp lại sự ngạc nhiên trong mình.
Mái tóc xoăn bồng nhẹ nhàng hạ đến kề vai còn mới, chưa được ngắm một cách hoàn hảo thì mọi thứ lại được trưng bày kĩ hơn. Dương Hiểu Tình vội thu đôi chân ngọc lại, khiến váy xô lên nhấp nhô những màu sắc tinh khiết.
Trần Mặc Cảnh chưa vội nhấc chân chỉ dựa người vào bức tường thưởng thức bức họa trước mắt, đến ngày nào đó anh chắc hẳn sẽ tự đặt tay khắc họa nó rồi đặt trong phòng ngủ.
Ánh mắt người đàn ông lạnh ngắt đem theo một luồng điện khiến người phụ nữ khẽ run lên, cô như muốn thu mình lại nhưng lại cứng rắn hút lấy một hơi thuốc dài. Cô không chắc mình nghĩ điều sắp tới ra sao, cũng không phải muốn bỏ lại.
" Tôi chưa từng thấy..em mặc một chiếc váy mỏng đến vậy.. " Giọng người đàn ông nửa cao nửa trầm, đôi chân tiến lại gần.
Dương Hiểu Tình khẽ kéo gấu váy xuống quá đầu gối nhưng ánh trăng vẫn phản chiếu vào những đường cong nóng rực. Cô hơi gượng cười rồi hút một hơi thuốc ngay khi người đàn ông xà vào, khói thuốc phả vào gương mặt tuấn mĩ mấy chốc đã mấc cảnh giác.
Một tay Trần Mặc Cảnh luồn qua phía sau lưng Dương Hiểu Tình bỏ gạt tàn qua bàn, tay kia sớm muộn đã tốc chiếc váy tinh khiết lên quá eo. Sự nuột nà, trắng hồng hé nở khẽ co rụt lại.
Người phụ nữ vẫn ngậm điều thuốc hút thêm một hơi rồi vứt đi, nụ hôn cứ thể được đào sâu vào vừa nóng rực, vừa ngột ngạt muốn đứt cả hơi thở. Chiếc lưỡi đinh hương cuốn lấy nhau, cánh môi bị đối phương mυ"ŧ hết mật ngọt dần đỏ ửng.
Vẻ mặt Dương Hiểu Tình đỏ ửng lên, cơ thể dần kích ứng với hướng đi của bàn tay thô rát. Anh tiến gần đến gần cơ thể thoảng mùi thơm nhẹ, có chút ngọt ngào đến mức muốn bổ nhào ngay. Đôi môi lại hết phần thô bạo tìm đến chiếc cổ trắng nõn, cố gắng đưa cô vào cơn mê sau những ngày không hòa hợp.
" Thường ngày em cũng mặc thế này không phải rất tốt cho tâm trạng tôi sao? " Giọng anh nhỏ nhẹ đầy sự cảm tạ, đôi tay không hề nhanh vội cứ chậm chạp ghé đế từng nơi. Từ xương quay xanh nhô lên đến bộ ngực đều mang một sự đồng đều, chỉ cần vừa chạm vào tiếng kêu nhỏ nhẹ đã đủ gây mẫn cảm cho cả hai. Trần Mặc Cảnh trườn lên theo đường cong cơ thể người phụ nữ, váy cô dần co lên đến vòng ngực đầy ẩn khuất. " Em phải mở miệng, lớn tiếng một chút. "
Trần Mặc Cảnh khẽ cười vuốt ve gương mặt Dương Hiểu Tình. " Em muốn cởi nốt giúp tôi không? "
Dương Hiểu Tình lắc đầu, bàn tay vô tư nghịch ngợm trượt xuống nơi nhạy cảm phía dưới khẽ cười. " Vẫn phải như mọi khi, anh nên tự túc. "
Trần Mặc Cảnh vừa kịp chạm đến vùng núi cao lớn hơn năm nào, qua lớp vải mỏng vẫn còn giữ màu hồng nhạt. Anh không nói nhiều chỉ điều chỉnh hành động, từ mông đến ngực đều được chăm sóc đầy đủ. Tư thế này không khiến anh xâm chiến được nhiều nên mạnh tay đè cô xuống lớp ghế sofa êm ái. Diện tích chật hẹp như muốn lún cả người phụ nữ xuống, cô vẫn có đôi phần lạnh nhạt nhưng phối hợp ổn thỏa hơn mọi lần.
" Cảnh.. " Dương Hiểu Tình có rút cả hai chân lại khiến ngón tay của người đàn ông cũng cảm nhận rõ lực ôm chặt lấy nó. Anh khẽ cười nhìn con người nhỏ bé trước mặt, vẫn giống năm nào hổ thẹn trước mặt anh nhưng giờ lại vì ham muốn rên lên. Tiếng kêu êm ái đó vô cùng dễ nghe, ngón tay cũng cảm nhận được dịch nhầy ấm nóng còn lại trong đó. Cô có phần thở dốc trốn tránh ánh mắt người đàn ông. " Đừng có dùng cái kĩ thuật đó... Chịu không nổi. "
" Ư... Chưa kết hôn cũng chẳng khác gì ngu muội nghe anh. " Dương Hiểu Tình kìm nén lại, tay anh cũng trườn theo đường cong đi đến đôi môi đỏ mọng của cô, từng vết đỏ hửng nhỏ nhắn cũng mau chuyển qua một màu tím ngả đỏ, vừa trông thấy cũng biết kịch liệt đến mức nào.
Người đàn ông đắc ý nhìn cơ thể ngọc ngã lật mình lại, hai chân co gọn lại chế đi nơi ẩm ướt. Dịch ấm của cả đối phương khiến cô có chút không quen, trước giờ chỉ có đúng một lần anh cho vào nhưng cô nhớ không rõ. Hiện giờ tính thú chưa ngưng vẫn không ngừng gặm nhấm nhũ hoa cứng rằng có phần e ngại, tay kia vẫn trêu đùa quanh cánh môi run rẩy.
" Vẫn muốn nữa? " Trần Mặc Cảnh bỏ tay ra khỏi miệng người phụ nữ, giọng nói trầm ấm không chủ vị cất lên.
Dương Hiểu Tình hít một hơi sâu, hai mắt nhắm lại điềm tĩnh lên tiếng. " Không nổi nữa, anh chơi đùa lâu lắm rồi. Nhức.. "
" Nhức?.. " Anh khẽ cười. " Em rên lớn thật. Không biết hàng xóm nghe thấy không? Nơi đây không có cách âm. "
Dương Hiểu Tình lắc đầu, cơ thể bắt đầu co lại hai mắt mệt mỏi nhìn người đàn ông trước mặt. " Chữ tôi trong câu của anh lúc này dễ nghe thật, không như trước. Em buồn ngủ, anh tắm giùm đi.. "
" Cái này khó kìm chế.. " Anh có vẻ trêu đùa nhưng cô chỉ cười không đáp, hoa huy*t bấy giờ vẫn ê ẩm khiến chân cô cứ co lại.
Thay đồ xong người đàn ông cũng chẳng tiện mặc thêm đồ lót cho Dương Hiểu Tình, khi ngủ với chiếc váy mỏng gần như vẫn cảm nhận rõ da thịt khâu vào nhau khó tách. Cô rúc vào cách tay anh giọng nói nhỏ nhẹ. " Ngày mai sẽ mưa, em muốn mua chút thức ăn. Anh đi chung được không? "
Trần Mặc Cảnh ừ một tiếng rồi hạ ánh mắt nhìn cô, hình như nghe xong cũng yên tâm vào giấc.
[... ]
Chợp sáng Ân Chi bị động thai khiến mọi người đều hoảng loạn, gia đình đều không còn nên bệnh viện sau khi làm xong thủ tục cũng chỉ còn Hàn Như Tuyết - mẹ Dương Hiểu TìnhTình ở lại chăm sóc. Cô mang song thai nên vì trận kinh động về sau trở nên khó sinh, nước mắt từ lâu đã không rơi nên lòng cứ âm ỉ chờ trời sáng hẳn. Đợi cho đến khi Dương Hiểu Tình chạy đến, hẳn lòng sẽ không còn thấp thỏm khó chịu như giờ.
Thời điểm đó ở nhà Dương Hiểu Tình chưa thoát khỏi kinh hãi, từ khi nghe điện thoại xong cô cứ như người mất hồn, lạnh nhạt đến mức quên mất người đàn ông bên cạnh. Cô vệ sinh cá nhân xong ra cũng không đáp lại Trần Mặc Cảnh nửa câu, cứ im lặng suy tính cho đến khi anh giữ chặt bờ vai cô.
" Anh đưa em đi, không sao. " Giọng người đàn ông đầy đau buồn thay, có lần anh nhớ rất kĩ cô bị cơn ác mộng đến làm phiền nhưng lại không hay biết là gì. Đến giờ vẫn đôi mắt điềm tĩnh lóe lên sự thất thần, không phân biệt đến xung quanh như nói ra đôi phần. Đến cả hơi thở cũng đem sự lo lắng, giờ nếu điều đó lặp lại dù không phải với cô mà là Ân Chi có thể tâm thần sẽ không ổn định.
Dương Hiểu Tình quay lại, ánh mắt hạ xuống không có một chút xúc cảm. Đôi tay vội nắm chặt lấy bàn tay anh, hơi thở cực nhọc hắt ra. " Họ sẽ không sao.. Không sao phải không? "
Trần Mặc Cảnh ôm cô vào lòng, ánh mắt không tránh khỏi kinh hãi. " Em phải bình tĩnh, chúng ta đi. "
Từ khi xuống đến đại sảnh hai người buông tay nhau, Trần Mặc Cảnh đi lấy xe rồi đón cô qua thẳng bệnh viện.
Trên xe Dương Hiểu Tình vẫn im lặng, ánh mắt mơ hồ nhìn cảnh sắc bên ngoài. Gần như đâu đó trong cả tâm can đến ánh mắt đều vướng bận một cây kim, lòng nhói nhưng không có gì ngoài sự điềm tĩnh. Từ khi rời khỏi nhà cô chỉ biết nắm chặt tay người đàn ông, sự lo lắng cũng giảm đi nhiều. Trần Mặc Cảnh khi lên xe cũng nói thêm câu. " Yên tâm, mọi chuyện sẽ ổn. Tinh thần phải vững chắc để cô ấy còn tựa vào, em lại như này khác gì khiến cả mẹ lo lắng cho mình. "
Bệnh viện khi đến cũng vắng, khoa hồi sức cũng chỉ có hai bà người. Ân Chi cũng vừa chuyển đến phòng điều dưỡng tốt hơn, sắc mặt xanh xao lúc nào cũng đặt tay trên bụng. Đợi khi Dương Hiểu Tình vào, cô mới có động tĩnh.
Không gian vẫn là mùi đặc trưng khó chịu, sơ xác một màu trắng thêm sắc mặt của Ân Chi gần như muốn bóp ghẹn người phụ nữ. Cô ngồi lên mép giường bệnh, hai tay nắm lấy đôi tay lạnh lẽo đặt trước bụng. Hóa ra cũng có phần lo sợ mất cái thai, phần khác lại sợ người ngồi trước mắt không còn.
Dương Hiểu Tình hạ ánh mắt xuống, nội tâm cồn cào nhưng cũng trấn an lại. "Không sao rồi, không sao. Có mình ở đây không ai dám làm chuyện đó. "
Ân Chi khẽ cười nhìn ra khung trời bên ngoài. " Người đàn ông cũng đã nhường nhưng họ không muốn mình sinh con, bọn họ chỉ muốn con dâu họ Đằng sinh. Thân phận của mình dơ đến vậy sao? "
" Trên đời này nhiều loài người, toan tính khó tránh. Như vậy cậu phải ăn tốt, nghỉ khỏe mới tốt cho đứa bé. Chúng ta đề phòng cũng phải để bọn họ đề phòng. " Dương Hiểu Tình nhìn nét mặt xanh xao, hẳn là đã lo lắng nhiều vì vậy cô càng phải khỏe mạnh để làm chỗ dựa.
Ân Chi cúi mặt xuống nhìn phần bụng ngày càng nhô ra. " Mình nhịn cô ta không nổi, một mực muốn hại đứa trẻ vô tội khi ngay bản thân đang mang thai. "
Dương Hiểu Tình cúi người xuống nhìn vẻ mặt Ân Chi, cô lặng đi rồi khẽ cười. " Khóc vì uất ức, khóc vì thương, cũng vì con. Mọi người đều đã từng trải, càng phải kiên cường. Ân Chi trước đây từng nói đàn ông là cái đếch gì? Con ta tự nuôi, lòng ta không mềm rồi các ngươi sẽ quỳ dưới chân bổn cung. "
Cô cười. " Thời gian này, cứ thoải mái an toàn mình lo. Mỗi lần cậu khóc họ sẽ lãnh một hậu quả, khỏe rồi chúng ta sẽ cho họ biết. Bổn cung sẽ đạp đổ các ngươi như nào. " Dương Hiểu Tình gạt giọt nước mắt trên gò má gầy. " Vì thế khóc phải thầm lặng, phải trên bờ vai mình. Mình đã nói cậu rất xinh đẹp, rất đáng giá để ở bên mình lựa hết đống đồ trên thế giới. Có thêm hai ŧıểυ cách cách, chúng ta phải cố gắng. "