Dù Kết Hôn Giả Vẫn Phải Ngọt Nhất Show Truyền Hình

Chương 3: Cậu đẻ được chắc?

Trước Sau

break

Tô Thánh Tâm lại làm như không hay biết, thấy anh dừng bước còn hỏi: “Sao vậy?”

Thương Ẩn đánh giá một lượt, nói: “Không có gì.”

Nhà Thương Ẩn rộng vô cùng, anh vừa dẫn Tô Thánh Tâm vào phòng làm việc vừa nhắc: “Nhớ kỹ vị trí cụ thể của thư phòng, phòng ngủ, bếp và phòng ăn, đừng để bị phát hiện là không quen. Các chỗ khác đừng đi lung tung.”

Câu này lại mang ý chê bai, nhưng lần này Tô Thánh Tâm chỉ nhướng mày: “Được rồi.”

Phòng làm việc của Tô Thánh Tâm đã được sắp xếp xong, hay nói đúng hơn là được "ngụy tạo" xong. Máy tính, bàn phím, chuột, kệ sách đầy đủ. Cậu liếc qua kệ sách, tạm coi là hài lòng.

Trên kệ bày gọn gàng các tiểu thuyết gốc của phim cậu đã đóng, đang đóng và chuẩn bị ký hợp đồng, thêm nhiều sách về diễn xuất, điện ảnh, cả những tác phẩm kinh điển thuộc các lĩnh vực như tâm lý học, xã hội học, lịch sử từ các quốc gia khác nhau. Tất cả đều nhằm thể hiện rằng cậu là người biết đọc kịch bản gốc, nghiên cứu tâm lý và hành vi - những thứ mà một diễn viên giỏi luôn quan tâm.

Tô Thánh Tâm nhìn bàn làm việc, trầm ngâm vài giây, rồi lạnh nhạt nói như đang báo cáo công việc: “Trên bàn để một khung ảnh của Thương tiên sinh đi. Trông sẽ ngọt ngào hơn. Lúc tôi làm việc hay học hành mà mệt, chỉ cần liếc nhìn ảnh người yêu là có thêm động lực, khán giả thích kiểu này lắm.”

Giọng điệu của cậu không có chút cảm xúc nào, âm điệu lãnh đạm, như đang bình luận về một bản báo cáo thị trường.

Nghe gợi ý như vậy, Thương Ẩn lần thứ hai trong tối nay ngẩng đầu nhìn cậu. Ánh mắt lướt qua khuôn mặt Tô Thánh Tâm, sau đó mở miệng nói: “Được.”

Tô Thánh Tâm hơi nghiêng mặt, đường nét sắc sảo vô cùng, là kiểu nhan sắc đỉnh cao rất hiếm thấy ngay cả trong giới giải trí.

Với thân phận và địa vị của Thương Ẩn, có rất nhiều người từng tìm cách tiếp cận anh. Dù chỉ là mối quan hệ xã giao, cũng đã có kẻ dùng đủ chiêu trò, có kẻ chơi trò tỏ vẻ cao ngạo. Giờ rõ ràng đã có danh nghĩa như vậy, nhưng Thương Ẩn vẫn nhìn ra được, Tô Thánh Tâm chẳng có chút ý gì với anh cả. Cậu hoàn toàn dùng giọng điệu làm việc để nói ra những lời mập mờ.

Lạ lùng thật.

Sau khi đảo mắt một vòng, thấy tạm ổn, Tô Thánh Tâm hỏi tiếp: “Đi xem phòng ngủ nhé?”

Phòng ngủ nằm ở tầng hai, diện tích rất lớn. Một căn suite hơn trăm mét vuông bao gồm phòng sinh hoạt, phòng ngủ chính, phòng tắm, nhà vệ sinh, phòng rửa mặt và cả phòng thay đồ.

Thương Ẩn mở cửa phòng thay đồ ra, hỏi: “Trợ lý có mua mấy bộ đồ, cậu kiểm tra xem có vừa không? Size là cậu đưa đấy.”

Tô Thánh Tâm gật đầu, kéo cửa ra xem thử.

Có sơ mi, có quần, nhưng không hợp. Không giống phong cách của cậu, ngược lại trông giống kiểu công sở thường ngày của Thương Ẩn hơn.

Không ổn.

Tô Thánh Tâm đóng cửa lại, lại lạnh nhạt ra dáng công việc: “Mấy bộ đồ này trông còn mới quá, cũng không giống phong cách thường ngày của tôi. Tối nay tôi gọi chuyển phát nhanh mang mấy bộ đồ cũ của tôi đến bỏ vào. Đến lúc đó phiền Thương tiên sinh sắp xếp giúp.”

Thương Ẩn lại đáp: “Được.”

Anh luôn dùng từ “được” khi đồng ý, giống như người đưa ra phán quyết cuối cùng. Tựa như mọi yêu cầu đều là xin xỏ, còn quyền cho phép hay không thì nằm trong tay anh, chỉ cần một lời là có thể định đoạt.

Nhưng Tô Thánh Tâm cũng không bận tâm, vì cậu đã đạt được mục đích của mình rồi.

Lúc đóng cửa lại, ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, chẳng ai né tránh. Họ cứ thế nhìn chằm chằm vào nhau, như thể đang so kè gì đó.

Tới phòng ngủ, trên chiếc giường Alaskan King Size đã được đặt sẵn hai bộ chăn gối, hai chiếc gối, một cái chăn to.

Được cho phép “tự do xem xét”, Tô Thánh Tâm mở ngăn kéo tầng trên của tủ đầu giường, lục lọi một lúc rồi hỏi: “Anh không chuẩn bị đồ tránh thai à?”

“Tránh thai?” Nghe đến hai từ này, biểu cảm của Thương Ẩn cười như không cười, trêu chọc hỏi: “Tránh thai?”

Ý anh là, cậu nghĩ mình đẻ được chắc?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc