Hiện tại Trần Khanh Khanh không muốn uống nước nữa, cô liền đi lên lầu trở về phòng ngủ. Không lâu sau, Tưởng Triều mở cửa phòng Trần Khanh Khanh rồi đi vào. Chàng trai mặt lạnh nói một câu:
“Anh không có quan hệ gì với cô ta.”
Trần Khanh Khanh bật dậy khỏi giường, đi về phía chàng trai, âm dương quái khí mà nói: “Có gì liên quan đến tôi à? Tưởng Triều, dù anh có bao nhiêu bạn gái, Trần Khanh Khanh này cũng không quan tâm.”
Bàn tay buông thõng bên ống quần của Tưởng Triều hơi siết lại, anh tiếp tục nói: “Trần Khanh Khanh, anh đã nói với em, anh không có quan hệ gì với cô ta cả. Chẳng lẽ trong lòng em, Tưởng Triều anh đây chính là loại người như vậy sao.”
Trần Khanh Khanh ngẩng đầu nhìn chàng trai trước mặt. Tưởng Triều lớn hơn cô bốn tuổi, từ khi anh đến nhà họ Trần, sự quan tâm của ba mẹ dành cho anh luôn hơn cô.
Trần Khanh Khanh chỉ ghét anh vì điều đó. Bây giờ nghĩ lại, cô cũng khá là ngây thơ. Trần Khanh Khanh chỉ thích Tưởng Triều làʍ t̠ìиɦ với mình, nhưng cô cũng có tôn nghiêm. Nếu Tưởng Triều thật sự có bạn gái, cô cũng không muốn làʍ t̠ìиɦ với Tưởng Triều.
Cô xinh đẹp, dáng người chuẩn, gia thế tốt, những chàng trai theo đuổi cô có thể đứng đầy một sân thể dục. Cô không cần phải chia sẻ một người đàn ông hay một cái dươиɠ ѵậŧ với người khác.
Tưởng Triều giải thích hai lần, nhưng Trần Khanh Khanh cũng không tin tưởng hoàn toàn. Đây là lần đầu tiên Tưởng Triều đưa một cô gái về nhà, chuyện này như cái gai cứ liên tục đâm vào người cô, khiến cô khó chịu.
“Tưởng Triều, tôi thừa nhận khả năng làʍ t̠ìиɦ của anh khiến tôi vô cùng hài lòng, nhưng hôm nay tôi muốn nói cho anh biết. Tôi để anh cᏂị©Ꮒ tôi, không có nghĩa tôi là người của anh. Hai chúng ta đều có quyền yêu đương, anh có mà tôi cũng có. Nói xong rồi, anh ra ngoài đi.”
————————
“Cậu nói vậy thật à?” Tống Đình Đình ngồi ở trước mặt Trần Khanh Khanh hỏi.
Trần Khanh Khanh gật đầu một cách ỉu xìu.
Tống Đình Đình ngẫm nghĩ hồi lâu, sau đó nghiêm túc nhìn Trần Khanh Khanh nói: “Trần Khanh Khanh, cậu xong rồi. Tớ nhìn ra được là cậu thích Tưởng Triều, cậu vì cơn ghen khó hiểu của con gái, đúng không?”
Cô ấy vừa nói xong, Trần Khanh Khanh liền lớn tiếng phản bác: “Cậu nói bậy, tớ nào có!”
Giọng điệu của Trần Khanh Khanh hết sức gấp gáp, cô rất nóng lòng muốn giải thích.
“Cậu còn nói không có, nhìn dáng vẻ của cậu bây giờ đi. Tớ là người từng trải nên có thể nhìn ra được, cậu thích Tưởng Triều đúng không?”
Trần Khanh Khanh im lặng, chính cô cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, chẳng lẽ cô thật sự thích Tưởng Triều sao?