Kể từ lần Tưởng Triều cᏂị©Ꮒ Trần Khanh Khanh trong phòng ngủ của cô.
Trần Khanh Khanh thỉnh thoảng sẽ đến phòng ngủ của Tưởng Triều để quyến rũ anh.
Sau lần đầu tiên đầy đau đớn vì mất trinh, quả nhiên Trần Khanh Khanh đã thực sự mở ra cánh cửa của ham muốn tìиɧ ɖu͙©.
Trần Khanh Khanh thích nhìn Tưởng Triều cày hùng hục trên cơ thể cô, mặc dù khuôn mặt của anh vẫn rất lạnh lùng nhưng trong mắt anh lại tràn đầy du͙© vọиɠ, dù vậy Trần Khanh Khanh vẫn không thể nhìn thấu ánh mắt của anh, cô cũng chẳng muốn đoán xem chàng trai đang nghĩ gì.
Cơ thể cô bây giờ càng ngày càng nhạy cảm, cô muốn anh an ủi cô, cᏂị©Ꮒ cô mỗi ngày, nếu không cô sẽ khó chịu đến nỗi nửa đêm không ngủ được. Trong khoảng thời gian này cô luôn nghi ngờ bản thân.
Liệu cô có bị nghiện tìиɧ ɖu͙© không?
Nếu không thì tại sao cô lại có ham muốn cao đến thế? Trần Khanh Khanh là người chưa bao giờ để bản thân chịu oan ức.
Nếu cơ thể cô khao khát làʍ t̠ìиɦ thì cô chắc chắn sẽ thỏa mãn bản thân. Cô luôn tin vào câu nói: “Lâu ngày sinh tình.”, “Ngày dài tháng rộng, rồi sẽ có ngày Tưởng Triều quỳ dưới váy lựu của cô.”
Đêm qua Trần Khanh Khanh bị Tưởng Triều làm đến ngất xỉu. Cô ngủ đến trưa mới dậy, vừa xuống lầu uống nước liền phát hiện trong nhà mình có một vị khách không mời mà đến.
“Anh Giang, đây là quần áo anh để lại, em mang đến cho anh.”
Cô gái kia lớn hơn Trần Khanh Khanh mấy tuổi, có mái tóc đen vừa dài vừa thẳng, cô ta mặc một chiếc váy trắng dài đến đầu gối, dáng vẻ ngây thơ trong sáng, nhưng lại có thân hình gầy gò, làm cho người ta không khỏi thương yêu, muốn được che chở cho cô ta.
Trần Khanh Khanh đứng trên lầu nhìn cảnh tượng bên dưới, khuôn mặt xinh đẹp của cô tràn đầy lạnh lùng, nhìn hai người dưới lầu bằng ánh mắt ghét bỏ, trong lòng cô tự hỏi chẳng lẽ Tưởng Triều đã có bạn gái.
Cô quen biết Tưởng Triều ở Trần gia nhiều năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tưởng Triều dẫn một cô gái về nhà.
Trần Khanh Khanh nghĩ tới chuyện nếu Tưởng Triều có bạn gái, dươиɠ ѵậŧ đã cᏂị©Ꮒ cô mấy ngày nay cũng đã chạm vào người con gái khác, cô liền căm tức đến mức ngứa răng.
“Này, hôm nay anh trai dẫn bạn gái về nhà rồi kìa!”
Trần Khanh Khanh cười lạnh, cô từ trên lầu đi xuống tựa như một con mèo Ba Tư cao quý, nhìn Tưởng Triều bằng vẻ khinh thường.
Cô gái phía sau Tưởng Triều nghe được lời nói của Trần Khanh Khanh liền cúi đầu, sắc mặt hơi đỏ, nhỏ giọng nói: “Anh Giang và tôi…”
Cô ta còn chưa kịp nói xong, Trần Khanh Khanh liếc cô ta một cái, không hề nể nang mà châm chọc: “Nhưng anh ơi, khẩu vị của anh tệ quá, mấy người linh tinh mà cũng dám dẫn về nhà, loại người thế này mà anh cũng để vào mắt sao.”
Trần Khanh Khanh đặc biệt nhấn mạnh âm cuối. Ánh mắt hai người giao nhau, trong mắt Trần Khanh Khanh lộ ra vẻ chán ghét cùng tức giận, nhưng Tưởng Triều lại không giải thích một lời.
Lời nói của Trần Khanh Khanh hết sức khó chịu, sắc mặt cô gái áo trắng đỏ chót, cắn chặt môi dưới, nhìn Tưởng Triều trước mặt bằng vẻ tủi nhục. Tưởng Triều cũng không có giải thích gì thêm, chỉ nói: “Tôi đã nhận được quần áo, cô có thể đi về được rồi.”
Cô ta nhìn Tưởng Triều mãi, lúc sau mới phát hiện Tưởng Triều vốn không nhìn mình, chỉ có thể tức giận rời khỏi nhà họ Trần.
“Bạn gái đang tức giận mà anh vẫn không chịu đi dỗ dành, anh là đồ cặn bã.”