"Lão Bạch, em hát cho anh nghe một bài nha."
"Em không sao chứ?" Bên kia điện thoại, biểu tình của Bạch Tấn kiểu như một lời khó nói hết, "Cố ý gọi tới là muốn hát cho anh nghe?"
Thu Đồng Tâm hát khó nghe như thế nào anh biết rất rõ, loại người ngũ âm không được đầy đủ này cũng chỉ thích hợp rên rêи ɾỉ rỉ ở trên giường.
1
Nhưng Thu Đồng Tâm mặc kệ điều này, lười biếng dựa vào trên giường lớn, thưởng thức khăn trải giường dưới thân rồi mở miệng hát:
"ŧıểυ bạch dương* nha, trên đầu xanh lè; kết hôn ba năm, bị nɠɵạı tình nha. Đi theo cha, tưởng may quá nha; đáng tiếc cha, cưới mẹ kế nha. Cưới mẹ kế, một năm rưỡi nha; em trai sợ người lạ, mạnh hơn ta nha. Mẹ ruột nha, mẹ ruột nha..."
(*ŧıểυ bạch dương: con dê nhỏ.)
Bài hát [Cải thìa] thê thảm vô cùng khi bị cô cải biên hát thành như vậy. Muốn khó nghe bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Nhưng Bạch Tấn cũng không cười cô, bởi vì anh nghe ra ý tứ của ca từ.
Bạch Dương, đó là anh ruột của anh.
"Sao nào? Chấn động phải không?"
"Làm sao em biết được?"
"Đương nhiên là... Ê? Từ từ! Đầu tiên anh không phải nên khiếp sợ hỏi em có phải là thật không sao? Tại sao nghe giọng điệu này của anh..." Nháy mắt Thu Đồng Tâm đã hiểu rõ, "Họ Bạch anh nha, thật là không nghĩa khí mà! Anh biết sao lại không nói cho em hả?"
"Anh không muốn giấu em, nhưng bản thân anh cũng chưa biết rõ ràng." Thanh âm Bạch Tấn có chút trầm thấp, "Anh đã từng nghi ngờ, nhưng không có chứng cứ. Em biết Bạch Dương hận anh như thế nào mà, chuyện rảnh rỗi của anh ta giờ anh cũng không muốn quản."
"Vậy bây giờ không cần nghi ngờ nữa, bởi vì đây là sự thật. Bạch Dương bị đội nón xanh, không nghĩ tới anh ta cũng có ngày hôm nay."
Ở bên kia Bạch Tấn cười nhẹ một tiếng: "Anh ta bị đội nón xanh em lại vui vẻ như vậy?"
"Vậy thì cũng không có, đây không phải quyết định bởi anh sao? Nếu anh còn hận anh ta thì em sẽ vui vẻ, nếu anh không hận thì không liên quan rồi. Đương nhiên, nếu là anh yêu anh ta sâu đậm vậy thì em đây có thể đau lòng cho anh ta."
Bạch Tấn ở bên kia lại nhẹ giọng cười, trầm mặc thật lâu sau mới nói: "Anh có tư cách gì hận anh ta? Ngược lại là anh ta, hẳn là nên hận anh."
"Hẳn là cái đầu anh đó! Anh lại không có lỗi với anh ta, ân oán đời trước, có ngon thì tìm tới những người đó giải quyết đi, ở trước mặt anh ngang ngược cái gì chứ?"
Bạch Tấn vẫn cười, nghe như tâm tình có vẻ thật không tồi: "Đột nhiên có chút hối hận vì đi công tác."
"Hối hận không có trò hay để xem chứ gì? Yên tâm, khẳng định còn nữa, lần sau hai chúng ta cùng xem."
"Anh là nói, anh nhớ em, đột nhiên rất muốn, rất muốn." Thanh âm của Bạch Tấn rất nhẹ, ở trong điện thoại nghe có chút cảm giác mờ mịt, rồi lại mềm mại như là có thể cào đến nhân tâm.
Thu Đồng Tâm khoa trương nôn khan hai tiếng: "Đừng buồn nôn, bữa trưa của em đều muốn ra hết rồi."
Bạch Tấn cười, dừng một chút mới hỏi: "Sao em lại phát hiện ra? Vị chị dâu kia của anh... ở bên ai? Em biết không?"
"Con dâu tốt của năm nhà họ Bạch các anh, đã làm với cha nuôi của cô ta rồi. Là cha nuôi thật sự ấy, lại là cha nuôi mà lúc còn nhỏ đã được cha mẹ cô ta quyết định đó. Còn người đàn ông kia sao, là bạn tốt kiêm đối tác của cha cô ta, CEO đương nhiệm của tập đoàn Thịnh Cạnh, Phùng Lại Chi. Nghe tên thì giống người làm công việc văn hoá, ai ngờ lại là loại mặt người dạ thú, có thể làm ra loại chuyện này. Anh không biết lúc hai người họ ở bên nhau bùng nổ như thế nào đâu, lời nói cợt nhả phóng đãng đến nỗi em còn sợ đấy."
"Sao em lại biết rõ như vậy?"
"Nói nhảm, lúc bọn họ làm ở WC em ở sát bên cạnh... ừm, đi vệ sinh ở sát bên."
Đột nhiên có chút chột dạ.
Cúi đầu nhìn thân hình trần trụi của mình đang dựa vào trên giường lớn trong phòng nghỉ ở văn phòng, Thu Đồng Tâm cảm thán.
Nếu Lão Bạch biết lúc ấy cô đang dã chiến với Dương Cảnh Diệu ở WC , hơn nữa xong việc Dương Cảnh Diệu lại theo cô tới văn phòng đại chiến thêm vài trăm hiệp, vậy đoán chừng... Lão Bạch trở về sẽ làm cô đến khóc luôn.
Có lẽ là do trong lòng có chuyện, nên Bạch Tấn ngược lại cũng không nghe ra trong giọng nói của cô có chút không thích hợp. Anh chỉ nghiêm túc dặn dò: "Có chuyện gì cũng chờ anh trở lại rồi nói, chuyện Bạch gia em tốt nhất đừng nhúng tay vào. Còn có, cách xa Bạch Dương một chút, anh sợ anh ta lại làm hại đến em."
Chỉ tiếc, Thu Đồng Tâm trước giờ không phải là một người biết nghe lời.
Mới vừa cúp điện thoại cô lập tức mặc quần áo vào bước ra ngoài, ngồi vào bàn làm việc nối máy với điện thoại của thư ký ngoài cửa.
"Thiệp mời tiệc rượu đêm mai còn giữ không?"
"Vẫn còn, Thu tổng."
"Được rồi, giữ lại cho tôi, tôi đổi ý rồi. Tối mai đi ra ngoài dạo một vòng."
Loại tiệc rượu vì mục đích kết giao giải trí này, trước kia Thu Đồng Tâm cũng sẽ tham dự, dù sao có thể săn mồi mà. Nhưng hiện tại bận rộn công việc, cô cũng không còn cái tinh lực tuỳ tiện nhận được thư mời là tham gia nữa.
Nhưng lần này, cô thật đúng là đặc biệt muốn đi.
Bởi vì chủ nhà là Tiền gia, vị Tiền đại ŧıểυ thư và chồng của cô ấy, cùng với gian phu, khẳng định đều phải xuất hiện.
Nếu như lúc trước Thu Đồng Tâm cũng giống như những người khác, cảm thấy Bạch Dương và Tiền Tư Ý là vợ chồng tâm đầu ý hợp. Hơn nữa bởi vì quan hệ với Lão Bạch, cô còn không vui khi thấy hai vợ chồng họ nữa.
Nhưng sau khi phát hiện bí mật kia ở WC, tất cả đã không giống vậy nữa. Cô là loại người thích xem náo nhiệt, đương nhiên muốn đến gần quan sát ba người thú vị kia một chút, nói không chừng còn có trò hay để nhìn ấy chứ.
Lễ phép tiếp những người đến gần, Thu Đồng Tâm nâng ly rượu lắc lư khắp nơi trong hội trường một lúc. Rốt cuộc cũng chờ được đôi vợ chồng làm cô cảm thấy hứng thú lên sân khấu.
Bạch Tấn và Bạch Dương đều di truyền từ ba bọn họ dáng người người cao lớn, nhưng hai người cùng cha khác mẹ nên diện mạo cũng không quá giống nhau.
Mẹ Bạch Tấn là dân tộc thiểu số, anh lớn lên giống mẹ, ngũ quan rất lập thể, thiên hướng Âu hoá, nhìn qua càng góc cạnh phóng khoáng.
So với anh, đường cong gương mặt và ngũ quan của Bạch Dương nhu hoà hơn rất nhiều, càng có cái loại cảm giác ôn nhuận như ngọc.
Người ở ngoài nhìn vào sẽ thấy Bạch Tấn là người rực rỡ tiêu sái, từ trong ra ngoài đều mang theo chút phong lưu không kiềm chế được. Nhưng chỉ có Thu Đồng Tâm và mấy người bạn tốt cùng nhau lớn lên từ nhỏ mới biết được, anh thật ra giống như người hai mặt vậy, ngoài mặt rộng rãi bao nhiêu thì nội tâm quái gở bấy nhiêu.
Mà Bạch Dương bề ngoài nhìn qua lúc nào cũng ôn tồn lễ độ, đối với ai cũng cười nhạt ba phần, nho nhã lễ độ, nhưng khi hung ác nham hiểm lên thì đáng sợ hơn bất kỳ ai.
Thu Đồng Tâm theo bản năng cúi đầu nhìn cổ tay trái mình, vết sẹo kia đã được xử lý rất thành công, hoàn toàn nhìn không thấy. Nhưng nhìn chăm chú vào người đàn ông đang dắt theo vợ mình cười nói với người khác kia, cô lại đột nhiên nhớ lại cảm giác đau đớn khi con dao nhỏ dừng trên cổ tay mình.
Lúc trước nếu không phải cô xông lên chắn, thì người đàn ông thoạt nhìn hào hoa phong nhã kia đoán chừng đã đâm một dao trên động mạch cổ của em trai ruột rồi.
Dường như cảm nhận được ánh mắt cô, Bạch Dương ngẩng đầu nhìn thoáng về phía cô.
Thấy Thu Đồng Tâm đáp lại bằng một nụ cười cực kỳ xinh đẹp thản nhiên, ngược kaij đồng tử anh ta hơi co lại, hơi không rõ nguyên do.
Rốt cuộc là Thu Đồng Tâm chưa bao giờ cho anh sắc mặt tốt.
Đương nhiên, anh ta không biết là, giờ phút này ở trong mắt Thu Đồng Tâm, anh chẳng qua chỉ là cây bông cải xanh biết đi mà thôi.