Đây là trung tâm thương mại cao cấp nổi tiếng nhất thành phố S, thiết kế của toilet tất nhiên tốt hơn những nơi khác. Không chỉ có sạch sẽ tươi mát không còn vì để nói, ngay cả vách ngăn tường cũng dùng loại tốt nhất, vừa chắc chắn lại khó lay.
Nếu người yêu đương vụng trộm ở đây cẩn thận một chút, cho dù có đè người trên tường mà cắm cũng sẽ không phát ra động tĩnh quá lớn.
Nhưng hai người ở cách vách kia căn bản không sợ gì cả. Tiếng rêи ɾỉ, tiếng gầm không những không áp chế, mà lực va chạm trên tường cũng rất tàn nhẫn. Cho dù cách một vách ngăn, Thu Đồng Tâm cũng có thể cảm giác được chấn động trên diện rộng ở bên kia.
"A a... sướиɠ quá... dươиɠ ѵậŧ của cha nuôi thật lớn... cắm vào cái lỗ da^ʍ đãиɠ thật thoải mái... ưm a... muốn bay... dùng sức... lại dùng thêm sức... a..."
"da^ʍ đãиɠ!" Lại "bốp" một tiếng, đoán chừng người đàn ông dùng sức vỗ trên thân thể trần trụi của người phụ nữ. "Hút chặt như vậy... có phải muốn cha nuôi làm chết con không?"
"Ư ư... làm chết con đi... âʍ ɦộ nhỏ da^ʍ đãиɠ thích nhất là ăn dươиɠ ѵậŧ lớn của cha nuôi... cha nuôi cắm con thật thoải mái... a a a... đâm tới rồi... đâm vào tử ©υиɠ đi..."
Đâu chỉ là hổ thẹn không bằng?
Giờ phút này chính Thu Đồng Tâm đang phối hợp với từng cú nhấp của Dương Cảnh Diệu quả thật rất muốn cho đôi nam nữ bên cạnh một chưởng. Trong nhà vệ sinh của trung tâm thương mại người đến người đi, mà yêu đương vụng trộm còn có thể làm càn như vậy, so với Thu Đồng Tâm cô mạnh hơn nhiều.
Cô còn tưởng rằng cô đã đủ phóng đãng to gan rồi, không ngờ tới núi này cao còn có núi khác cao hơn.
"Em càng mẫn cảm." Dương Cảnh Diệu liếʍ vành tai cô nhẹ giọng nói nhỏ, "Như vậy có phải rất sướиɠ đúng không?"
"Đương nhiên, rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ." Lỗ nhỏ ướt dầm dề không tự chủ được co rút lại, cắn chặt lấy nguồn gốc du͙© vọиɠ của anh, "Không phải anh cũng rất hưng phấn đó sao?"
"Còn có càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn." Đột nhiên Dương Cảnh Diệu rút dươиɠ ѵậŧ ra, xoay người cô lại để cô tựa vào trên vách ngăn, bóp chặt mông thịt của cô hăng hái cắm vào từ phía sau.
Lúc này đây động tác thọc vào rút ra vừa nhanh vừa mạnh, không chỉ có hai cái trứng dái to vỗ vào trên đùi cô phát ra tiếng vang rõ ràng, mà ngay cả mật dịch tràn lan trong lỗ nhỏ cũng bị thúc đến nỗi tiếng nước vang khắp nơi.
Mà giờ phút này Thu Đồng Tâm đang dựa vào đúng là vách ngăn bị đôi nam nữ kia đâm làm rung động kẽo kẹt. Hiện tại, hai đôi nam nữ yêu đương vụng trộm đều đang xài chung một cái vách ngăn đáng thương.
Động tĩnh như vậy, tin rằng cho dù người bên kia vách có đắm chìm như thế nào cũng có thể phát hiện. Thế nhưng bên kia lại không có chút gì gọi là tạm dừng cả, ngược lại làm cho toàn bộ WC giống như đang động đất.
"Đồ da^ʍ đãиɠ... có người nghe lén con càng sướиɠ đúng không? Vậy làm cho bọn họ nghe một chút ta cắm chết con như thế nào?"
"A a a... cha nuôi... làm chết con... muốn tới rồi... cha nuôi... a a âʍ ɦộ nhỏ da^ʍ đãиɠ thật thoải mái... âʍ ɦộ nhỏ da^ʍ đãиɠ sắp bị cắm nát rồi..."
Quả nhiên đã phát hiện, chẳng qua nhìn dáng vẻ căn bản người ta không để bụng, hơn nữa làm bọn họ như là công cụ để gia tăng tình thú, chơi đến càng thêm hăng say.
Thu Đồng Tâm buồn cười quay đầu lại nhìn vào mắt Dương Cảnh Diệu, lại bị anh hôn lấy môi thật mạnh.
Giữa eo bụng hai người thúc tới đẩy lui vẫn không chậm nửa bước. Môi lưỡi liếʍ mυ"ŧ đến chậc chậc rung động. Dương Cảnh Diệu một tay ôm chặt eo cô, một tay tìm được chỗ giao hợp bên dưới rồi ấn vào kí©ɧ ŧɧí©ɧ âm đế.
Thu Đồng Tâm không ngừng thở dốc, bộ ngực phập phồng kịch liệt, kɧoáı ©ảʍ thay nhau nổi lên, chỉ một lát dưới nhạc đệm ở cách vách mà tiết ra.
"Đoán xem tôi và hắn ai bắn trước?" Hơi thở Dương Cảnh Diệu dày nặng, liếʍ vành tai cô, "Em bây giờ thật mẫn cảm."
Đừng nói bên cạnh là một người đàn ông trung niên, cho dù là trai tráng, chỉ sợ sức kéo dài cũng không bằng một nửa Dương Cảnh Diệu.
Thấy anh đắc ý như thế, Thu Đồng Tâm điều chỉnh hô hấp, cũng kề sát vào bên tai anh thấp giọng nói nhỏ: "Chuyên gia nói đàn ông không phải càng kéo dài càng tốt, lâu quá mà không bắn đó là bệnh. Nghẹn thường xuyên không bắn càng sẽ nhiễm bệnh."
Dương Cảnh Diệu hung hăng nghiền ép khuấy đảo hoa tâm của cô: "Vậy là em thích cái loại như bên kia?"
Nghe ra được, cách vách bắn.
Thu Đồng Tâm mềm nhũn cả người, ngã ra phía sau dựa vào trong lòng ngực anh. Cô thở dốc khẽ cười với anh: "Tôi thích loại như anh đây."
Không biết có phải bởi vì bắn quá nhanh nên cảm thấy mất mặt hay không, mà hai người bên kia đều im miệng, chỉ có tiếng thở dốc ngẫu nhiên còn truyền qua.
Dương Cảnh Diệu cũng dần dần chậm lại tốc độ rong ruổi, ôm cô vào trong lòng ngực cắm từng chút vào, cọ xát ở chỗ sâu nhất vài cái rồi chậm rãi rút ra, từ phía sau hôn môi, vành tai với gương mặt cô.
Cửa bên cạnh bị mở ra, tiếng bước chân vang lên lần nữa, hai người kia có vẻ là phải đi.
Đại não thật vất vả từ trong kɧoáı ©ảʍ cao trào kịch liệt hoà hoãn lại rồi bắt đầu vận chuyển. Thu Đồng Tâm hơi do dự, đột nhiên kéo cửa ra một khe hở nhỏ.
Dương Cảnh Diệu đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó dường như hiểu rõ ý tứ của cô, cũng theo cô từ kẹt cửa nhìn ra bên ngoài, nhưng chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người ôm nhau rời đi.
Người đàn ông thân hình cao lớn, hơi béo xíu, mặc một bộ tây trang màu đen cao cấp, tóc đen nhánh, từ phía sau nhìn không ra tuổi. Mà cô gái kia cao gầy gợi cảm, trên người mặc cũng là bộ váy cao cấp mới ra. Hai người như vậy đứng chung một chỗ ngược lại nhìn cũng còn tính là xứng đôi.
Đóng khoá trái cửa lần nữa, Thu Đồng Tâm thở hồng hộc nhìn Dương Cảnh Diệu: "Cứ cảm thấy giọng nói cô gái kia tôi đã từng nghe, bóng dáng cũng hơi quen mắt."
"Tôi nghe thanh âm người đàn ông kia càng quen hơn." Dương Cảnh Diệu siết chặt eo cô tiếp tục thúc vào, "Chẳng qua hiện tại không phải lúc bàn luận chuyện người khác, chuyện của chúng ta còn chưa xong đâu."
"Ưm..." Thu Đồng Tâm cắn môi kiềm chế rêи ɾỉ, một tay chống trên tường, một tay lại bắt lấy bàn tay to của anh đặt lên trước ngực mình, "Xoa xoa vυ" người ta..."
Dương Cảnh Diệu cười khẽ, ngón tay từ cổ áo đi vào, không ngừng vỗ về chơi đùa nhũ thịt mềm mại với đầu vυ" đã sớm đứng thẳng: "Có phải tôi nên nói câu kinh điển trong kịch bản Hồng Thế Hiền không?"
(*Hồng Thế Hiền: nhân vật người chồng trong bộ phim Hoa hồng có gai của TQ, remake từ bộ phim Sự quyến rũ của người vợ bản Hàn.)
Thu Đồng Tâm khép hai chân lại, dùng sức kẹp chặt cánh mông đưa đẩy trước sau. Vách thịt bên trong lỗ nhỏ cắn hút thật chặt, cho đến khi bức anh tràn ra một tiếng rêи ɾỉ trầm thấp, cô mới đắc ý mà dán vào lỗ tai anh, nhả khí như lan: "Anh thật da^ʍ đãиɠ nha."
"Còn có càng dâm hơn nữa." Dương Cảnh Diệu nâng mông cô lên cao, nhấn eo liều mạng nhấp vào, "Cắm em đến phát khóc."
Chờ hai người rửa sạch tay sửa sang lại quần áo xong đi ra mới nhìn thấy cái bảng [Đang quét dọn]. Khó trách trung tâm đang trong thời điểm dùng bữa trưa đông nhất mà vẫn không có ai ra vào WC, hoá ra là do hai người yêu đương vụng trộm kia làm ra.
"Người đàn ông kia bị tôi đem ra so sánh, vậy mà lại không thẹn quá hoá giận cất tấm bảng đi, vĩ đại, thật vĩ đại." Dương Cảnh Diệu oim vai cô kéo vào trong lòng ngực, "Đi thôi, cha nuôi đi mua túi cho em, dựa vào việc em hầu hạ cha nuôi thật thoải mái, muốn cái gì cũng đều mua hết cho em."
"Xuất lực đều là cha nuôi cả, chẳng lẽ không phải là cha nuôi đang hầu hạ con gái nuôi sao?"
Hai người tới quầy thu ngân, Thu Đồng Tâm lấy hoá đơn chuẩn bị trả tiền, Dương Cảnh Diệu thật đúng là giành trước muốn quẹt thẻ. Chẳng qua cô chỉ cho một ánh mắt, anh liền hiểu rõ, cười cười cất thẻ về.
Cô biết Dương Cảnh Diệu sẽ không để ý chút tiền này, nhưng chỉ có không lẫn lộn bất luận chút tiền tài nào, thì mối quan hệ của bọn họ mới có thể kéo dài, cũng mới có thể làm đối phương thoải mái nhất.
Hai người trở về cửa hàng lấy túi, Dương Cảnh Diệu giúp cô xách đồ đứng đợi ở bên cầu thang. Thu Đồng Tâm đang chuẩn bị lấy điện thoại nhìn xem ŧıểυ Trương có gọi hay không, cúi đầu một cái lập tức nhìn thấy hai bóng dáng ở thang cuốn đối diện.
Nhìn theo ánh mắt cô, Dương Cảnh Diệu cũng phát hiện hai người kia... cha nuôi và con gái nuôi yêu đương vụng trộm trong WC.
Khi rời khỏi toilet hai người vẫn còn thân mật ôm cánh tay, mà hiện giờ lại thành thật một trước một sau đứng ở thang cuốn. Tuy rằng ngẫu nhiên cũng sẽ nói chuyện nhưng vẫn luôn duy trì khoảng cách, cứ như là người lớn và con cháu bình thường.
Thang cuốn tiếp tục di chuyển xuống, hai người kia đến tầng tiếp theo nên thay đổi phương hướng, vừa vặn đối diện với thang bên này.
Trong nháy mắt, Thu Đồng Tâm và Dương Cảnh Diệu đều có chút khiếp sợ.
Thu Đồng Tâm sửng sốt, là bởi vì cô xác thật biết cô gái kia.
Đó là đại ŧıểυ thư Tiền Tư Ý của tập đoàn Thịnh Cạnh, cũng là chị dâu của Bạch Tấn.
Mà Dương Cảnh Diệu không chỉ có nhận ra Tiền Tư Ý mà còn biết người đàn ông kia.
"Ông ta là CEO của tập đoàn Thịnh Cạnh, cũng là người sáng lập đầu tiên của tập đoàn." Dương Cảnh Diệu dừng một chút, lộ ra một nụ cười rất là nghiền ngẫm, "Còn có, ông ta đúng là cha nuôi của Tiền Tư Ý, là cái loại quan hệ cha nuôi nhận từ lúc nhỏ ấy."