"A... thật thoải mái... ưm... a... nhanh lên..."
Phía sau lưng trần trụi dán chặt vào tường, hai tay Thu Đồng Tâm bám vào vai Nhiếp Thành, thân mình đong đưa trước sau phối hợp với từng cú nhấp của anh, làm dươиɠ ѵậŧ thô to nhanh chóng đưa đẩy ở trong huyệt nhỏ của cô.
Vách thịt non mềm không ngừng mấp máy, mυ"ŧ chặt lấy du͙© vọиɠ sưng to. Một tay Nhiếp Thành nâng chân, một tay nâng mông cô, càng lúc càng dùng sức mà căng huyệt nhỏ chặt khít ra, lôi xuân thuỷ ướt đẫm ra ngoài, làm cô sướиɠ đến rêи ɾỉ không ngừng.
Từ sau lần phát tiết cuồng dã mà thô bạo kia, quan hệ của Thu Đồng Tâm và Nhiếp Thành đã trở lại như trước, giống như chuyện giữa cô và Cổ Tinh Lan chưa từng xảy ra.
Anh vẫn thường xuyên làʍ t̠ìиɦ với cô, mỗi một lần đều kịch liệt mà điên cuồng.
Thu Đồng Tâm thích thân thể anh, cũng hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ ở dưới thân anh, nên tự nhiên sẽ không cự tuyệt, càng sẽ không nói thêm cái gì.
Có những lời chỉ nói một lần là đủ rồi, anh muốn lựa chọn như thế nào, không liên quan đến cô.
"Ưm... a... chỗ đó... a..."
Trên vật cứng rắn thô dài tất cả đều là chất lỏng của cô, mỗi một lần thuận lợi xâm nhập đều làm chỗ hai người giao hợp phát ta tiếng nước cùng tiếng da thịt va vào nhau đầy da^ʍ đãиɠ.
"sướиɠ không? Tôi ȶᏂασ em sướиɠ hay không?"
"Rất sướиɠ... ưm... Nhiếp Thành... a... muốn tới... ha a a..."
dươиɠ ѵậŧ cực nóng vẫn thúc vào, hung hăng khuấy lộng hoa tâm yếu ớt của cô, ra ra vào vào không ngừng cọ xát hai cánh hoa đầy đặn mềm mại, từng chút lại từng chút đem cô đẩy đến cao trào.
Thu Đồng Tâm thét chói tai thở dốc, mật dịch ào ạt phun ra, tưới trên du͙© vọиɠ lửa nóng của anh. Vách thịt co rút kịch liệt cũng xiết chặt phân thân anh đến nỗi da đầu tê dại, anh gầm một tiếng đem tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn vào đường đi trong nhục huyệt.
kɧoáı ©ảʍ mất hồn làm cả người run rẩy, Thu Đồng Tâm thở hổn hển ngẩng đầu lên, lại đột nhiên đối diện với một đôi mắt tối tăm, bốn mắt nhìn nhau.
Cổ Tinh Lan cầm chìa khóa đứng ở cửa.
dươиɠ ѵậŧ Nhiếp Thành vẫn chưa mềm cắm ở trong huyệt nhỏ ướt dầm dề của cô. Một dòng dâm dịch lớn dọc theo hai chân dài trần trụi của cô chảy xuống, cùng với vết nước trên sàn gỗ kia, hoà lẫn vào nhau rồi chảy lan ra.
Xuyên thấu qua thân hình cao lớn của Nhiếp Thành, Cổ Tinh Lan không chỉ có thể nhìn thấy dấu vết dâm mĩ trên đôi chân cô, mà còn có thể nhìn thấy gương mặt ửng hồng, cùng với tươi cười vui sướиɠ trên mặt.
Ánh mắt anh lạnh như hàn băng, toàn thân trên dưới giống như bị một tầng khói mù thật dày bao phủ.
Thu Đồng Tâm giương cái miệng nhỏ thở dốc trong chốc lát, lúc này mới hơi hơi mỉm cười: "Tới lâu rồi?"
Thanh âm mang theo khàn khàn, lộ ra tìиɧ ɖu͙© nồng đậm.
Nhiếp Thành biết cô không phải nói với mình, bỗng chốc quay đầu lại. Phát hiện người thanh niên kia anh cũng không xa lạ, bất giác co chặt đồng tử lại.
Đây là nhà Thu Đông Tâm, Cổ Tinh Lan có thể vào, chứng tỏ hắn cũng giống mình, được cô đưa chìa khoá. Mà vừa rồi hai người quá chú tâm, vậy mà cũng không phát hiện có người mở cửa tới gần.
Hai mắt Cổ Tinh Lan vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Thu Đồng Tâm.
Ý thức được thân thể mềm mại gần như trần trụi của cô, hơn phân nửa đều lộ ra trước mắt Cổ Tinh Lan, Nhiếp Thành nhanh chóng điều chỉnh góc độ, dùng một thân tây trang giày da che trước người Thu Đồng Tâm, ý đồ ngăn cách tầm mắt Cổ Tinh Lan.
Động tác như vậy, làm dươиɠ ѵậŧ chôn sâu ở trong hoa huyệt càng thêm cương cứng, cũng đâm mạnh vào làm Thu Đồng Tâm không tự chủ được phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Mới làm một lần, cô còn chưa đủ thoả mãn, vẫn còn muốn.
Nhưng hiển nhiên bây giờ không phải thời cơ tốt.
"Gần đây anh không phải đang vội tham gia thi đấu sao, sao còn có thời gian rảnh tới nơi này của em vậy?" Lời là nói với Cổ Tinh Lan, nhưng ngữ khí lại bình đạm giống như đang hỏi hôm nay thời tiết thế nào vậy.
Dịch thân mình ra sau, đem vật nóng bỏng ướt đẫm của Nhiếp Thành phun ra, Thu Đồng Tâm cứ bình tĩnh như vậy đi về phía sôpha, lấy khăn giấy trên bàn lau hạ thể.
Ánh mắt Cổ Tinh Lan vẫn luôn dõi theo từng cử động của cô, nhìn cái váy nửa treo bên hông cô, nhìn vυ" tuyết trắng lắc qua lắc lại, nhìn hai nụ hoa bị hút đến sưng đỏ kia, nhìn giữa hai chân cô tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đục không ngừng chảy xuống.
Một màn bất kham như vậy, một màn làm người ta phẫn nộ như vậy, lại cũng... làm anh không khống chế được mà nổi lên phản ứng, hạ thể căng đau.
"Mẹ nó!" Thấp giọng chửi một tiếng, Cổ Tinh Lan bước nhào lên trước, đem nắm tay đã sớm nắm chặt nện lên người Nhiếp Thành.
1
Nhiếp Thành phản ứng cực nhanh, lập tức mở đường né sang bên cạnh, cho nên cú đấm của Cổ Tinh Lan giống như một trận gió lướt qua chỉ sượt qua quần áo anh, vẫn chưa tạo thành thương tổn thực chất.
Nhưng còn chưa chờ anh đứng vững, một khác quyền đã đánh tới.
Tuy rằng hồi hoan ái vừa rồi quần áo Nhiếp Thành vẫn luôn hoàn chỉnh, nhưng khoá kéo giữa háng vẫn mở, hiện giờ đồ vật to lớn kia vẫn trần trụi đứng thẳng, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.
Trái lại Cổ Tinh Lan, cho dù nơi tư mật không lộ ra, nhưng cách quần cũng có thể nhìn được một đoàn phình lên giữa háng anh, thật sự không thể nói là không chật vật.
Thu Đồng Tâm vẫn luôn biết Cổ Tinh Lan rất giỏi đánh nhau, nhưng cô không nghĩ tới, Nhiếp Thành thế nhưng cũng không kém, đối mặt Cổ Tinh Lan như muốn giết người từng bước ép sát, anh cũng chỉ ăn phải một quyền bên má trái, thậm chí còn trả lại một quyền trên cằm Cổ Tinh Lan.
Lau sạch sẽ hạ thể, Thu Đồng Tâm đã đem váy kéo lên, chẳng qua nội y sớm đã bị Nhiếp Thành ném trên mặt đất. Hiện giờ nơi đó là chiến trường, cô không thể đi nhặt, chỉ có thể thả rông ra trận.
Vừa rồi rêи ɾỉ đến nỗi giọng nói cũng bị nghẹn, vừa vặn trên bàn có có sẵn nước ấm, cô ngồi trên sô pha chậm rãi nâng ly nước lên miệng, ánh mắt tiếp tục nhìn chằm chằm vào hai người đang đánh nhau, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
7
Nhiếp Thành giơ mu bàn tay lên xoa khóe miệng chảy ra tơ máu, nhìn Cổ Tinh Lan vẫn đang thở dốc lại phát thế tấn công thêm một quyền nữa. Anh đang chuẩn bị vứt bỏ hết thảy tư thái ưu nhã đi đón nhận một trận đánh vui sướиɠ tràn trề, lại nghe được giọng nói Thu Đồng Tâm truyền đến:
"Còn chưa đánh đủ sao?"
Ngữ điệu cô hơi cao, cũng không nghe ra cảm xúc phẫn nộ hay là cái gì khác, nhưng Cổ Tinh Lan vẫn thu tay lại, chỉ căm giận mà nhìn chằm chằm Nhiếp Thành, giống như là muốn đem anh lột sống.
Thu Đồng Tâm đi lên trước, nhét vào trong tay hai người đàn ông đang giằng co mỗi người một con dao gọt hoa quả, một vẻ như xem diễn liếc hai người: "Đánh như vậy thì có thấm thía gì, gãi ngứa sao? Nếu muốn đánh, sao không dứt khoát chơi lớn luôn đi? Như vậy đi, tôi làm trọng tài, hai người đánh một trận cho đã đi, cái loại mà anh chết tôi sống ấy, như thế nào?"
Cổ Tinh Lan nắm chặt cán dao trong tay, hai mắt đỏ bừng, trong mắt dường như muốn phun lửa.
Nhìn chằm chằm dấu vết chói mắt trên người Thu Đồng Tâm hồi lâu, anh mới cười lạnh nói: "Là tôi làm em không đủ sướиɠ sao? Còn có thể đi tìm đàn ông khác? Hay là bản tính em trời sinh phóng đãng, thích loại tiết mục tằng tịu với tên đàn ông hoang này? Một người đàn ông không thỏa mãn được em, phải không?"
Thu Đồng Tâm còn chưa trả lời, Nhiếp Thành đã cười nhạo một tiếng: "Lúc tôi và cô ấy lên giường, không biết cậu còn đang ở đâu, tên đàn ông hoang... A, cậu tự biết mình rất chuẩn xác đấy."
Ánh mắt Cổ Tinh Lan trầm xuống, lạnh lẽo trong mắt càng sâu.
Nhiếp Thành nhìn về phía Thu Đồng Tâm, sâu kín nói: "Tôi là người đàn ông đầu tiên của cô ấy, cậu thì tính là cái thứ gì?"
Lời nói rõ ràng là với Cổ Tinh Lan, nhưng trọng giọng nói tràn ngập trào phúng rõ ràng, như là trào phúng cậu ta, lại càng như trào phúng chính mình.