Căn hộ chung cư mà Thu Dật Bạch mua cho Thu Đồng Tâm cách cửa Nam của đại học A chỉ có vài phút lái xe. Trùng hợp đó là, căn hộ của Nhiếp Thành cũng cùng ŧıểυ khu với cô, thậm chí là cùng một toà nhà.
Thu Đồng Tâm ở tầng 19, Nhiếp Thành tầng 25, hơn nữa trong tay hai người đều có chìa khoá nhà của nhau.
Nhưng toà nhà này hơn một nửa hộ gia đình đều là học sinh hoặc giáo viên ở đại học A. Ngại mối quan hệ đặc thù về chuyện tình thầy trò, nên thường ngày hai người hành động tương đối bí mật.
Nhưng thật ra có thể bị người ta phát hiện hay không đối với Thu Đồng Tâm đều không sao cả, chẳng qua Nhiếp Thành vẫn luôn có điều cố kỵ.
Rốt cuộc anh có thể vào đại học A làm giáo sư có một phần nguyên nhân là dựa vào Nhiếp gia. Nếu bị phơi bày ra bản thân có quan hệ không chính đáng với học sinh, anh tuyệt đối không có khả năng ở lại đại học A.
Anh đối với công việc này dường như vô cùng chấp nhất.
Sau khi làm đến sức cùng lực kiệt với Cổ Tinh Lan ở phòng chứa đồ, Thu Đồng Tâm lấy cớ muốn tắm rửa nghỉ ngơi, mỗi người tự trở về nhà.
Cô về chính là chung cư tầng 19 của mình. Đúng như cô dự đoán, Nhiếp Thành đã sớm chờ ở phòng khách.
"Ah? Thầy Nhiếp hôm nay trốn dạy sao?"
Khi khom lưng đổi giày, Thu Đồng Tâm vẫn nhịn không được trêu chọc: "Tôi nhớ rõ hôm nay thầy Nhiếp có tiết, kết quả vậy mà lại chạy tới khoa ô tô nhìn lén đông cung sống, à không, nghe lén, đây cũng không phải là phong cách thường thấy của thầy nha."
1
Đôi con ngươi màu đen của Nhiếp Thành đã sớm giăng kín một tầng sương, chỉ lạnh lùng nhìn làn váy đang nhăn của cô.
Thu Đồng Tâm vẫn cứ ý cười tràn đầy: "Vì để thoả mãn đam mê nghe lén của thầy Nhiếp, tôi đã cố ý nâng cao âm thanh, thầy Nhiếp có phải nên khen tôi thật tri kỷ hay không?"
2
Nhìn cô cười duyên đến gần, Nhiếp Thành đột nhiên duỗi cánh tay dài ra kéo cô đến trên sôpha, xoay người chặn cô lại, hai tay dùng sức xé rách cái đầm của cô, dấu hôn trải rộng trên da thịt lộ ra.
"sướиɠ sao?" Trên gương mặt lạnh lùng gợi lên một nụ cười âm trầm, "Hắn ta ȶᏂασ em sướиɠ không?"
Thu Đồng Tâm không né cũng không giận, chỉ nhàn nhạt mà nhìn anh: "Nhiếp Thành, anh có muốn soi gương không, nhìn xem bộ dáng hiện giờ của anh có bao nhiêu chật vật."
Nhiếp Thành mắt điếc tai ngơ, ngược lại dùng lực lớn hơn nữa nhấc làn váy cô lên, ánh mắt chạm đến, là nơi tư mật trần trụi của cô.
Cô không có mặc qυầи ɭóŧ!
Lúc nãy bị Cổ Tinh Lan khiêu khích đến dục hoả đốt người, qυầи ɭóŧ cô đã ướt đẫm, tất nhiên sẽ không thể mặc lại.
"Em phóng đãng như vậy sao?"
ŧıểυ huyệt non mềm bị Cổ Tinh Lan chà đạp đến hơi sưng đỏ. Miệng huyệt còn có chút chất lỏng trong suốt lập loè, dưới cái nhìn chăm chú của Nhiếp Thành, lại từ bên trong phun ra một lượng lớn chất lỏng
Đó là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Cổ Tinh Lan.
Nhiếp Thành liền trơ mắt như vậy nhìn thứ chất lỏng chói mắt đó từ giữa hai chân cô chảy ra, chậm rãi làm ướt sôpha.
"Thật dơ bẩn." Anh đột nhiên bế cô lên đi vào phòng tắm, cầm lấy vòi hoa sen xịt mạnh vào giữa hai chân cô.
Vòi hoa sen mới vừa mở ra, nước còn lạnh, huyệt nhỏ vốn còn mẫn cảm yếu ớt chịu không nổi dòng nước kịch liệt đánh sâu vào, làm Thu Đồng Tâm không khỏi hô nhỏ ra tiếng.
Trong thanh âm mang theo chút đau đớn, cũng cực kỳ giống rêи ɾỉ trong kɧoáı ©ảʍ.
Nhiếp Thành vươn tay không chút nhẹ nhàng mà rửa sạch huyệt nhỏ của cô vài lần, ngay sau đó lại đem ngón tay đi vào trong hoa huyệt, dùng sức moi đào tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong.
kɧoáı ©ảʍ xâm nhập mà đến, Thu Đồng Tâm không tự chủ được cong người lên, kẹp chặt hai chân, run run rẩy rẩy mà bám lấy Nhiếp Thành, rất mau đã ở trong ma xát của ngón tay anh mà cao trào.
Rốt cuộc đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ rửa sạch sẽ, vài động tác Nhiếp Thành đã cởi quần xong, đỡ dươиɠ ѵậŧ chưa hoàn toàn cương cứng từ sau lưng Thu Đồng Tâm hung hăng đi vào. Một bên nắm chặt eo nâng mông cô lên, một bên mạnh mẽ nhấn eo đưa đẩy về phía trước, thẳng cho đến khi vật kia ở trong ŧıểυ huyệt dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ đã cương lên đến kích cỡ lớn nhất.
"Có lớn hơn hắn, có làm em sướиɠ hơn hắn không?"
Trong đường đi vẫn luôn ướt át, cho dù không có màn dạo đầu Thu Đồng Tâm cũng không đến mức đau. Nhưng chỗ cánh hoa ở miệng huyệt hơi sưng lên, hiện giờ dưới sự thô bạo nghiền áp thọc vào rút ra của anh, ít nhiều có chút không thoải mái.
Nhiếp Thành hung hăng đánh một cái trên mông thịt đầy đặn của cô: "ȶᏂασ em có sướиɠ hay không? Tôi với hắn, ai làm em càng sướиɠ hơn?"
Cảm nhận được động tác dã man của người đàn ông, nghe thanh âm của anh lạnh đến tận xương cốt, Thu Đồng Tâm đột nhiên cười khẽ ra tiếng: "Nhiếp Thành, anh con mẹ nó không phải là yêu tôi chứ?"
Trong nháy mắt, phòng tắm rộng mở rơi vào yên lặng như chết.
Thu Đồng Tâm di chuyển thân mình về phía trước, đem dươиɠ ѵậŧ đang cứng rắn phun ra, xoay người như cười như không mà nhìn người đàn ông trầm mặc:
"Anh là giáo sư khoa Quản lý, vì cái gì lại chạy tới khoa ô tô không hề có quan hệ với anh? Hơn nữa lại là lúc anh đang có tiết, còn có thể trùng hợp mà tìm được cái phân xưởng kia sao? Người luôn cao thâm khó đoán, luôn thần bí vô chừng như anh, cũng sẽ có lúc tức giận như vậy sao? Anh vì sao lại phẫn nộ? Bởi vì nghe được tôi làʍ t̠ìиɦ với Cổ Tinh Lan sao?"
"Thầy Nhiếp, đừng nói với tôi hôm nay là anh đi bắt gian nha, rốt cuộc tôi và anh đều biết, với mối quan hệ của chúng ta, thì cái từ này không dùng được. Tôi với Cổ Tinh Lan là bạn giường quang minh chính đại, mà tôi với anh, đó là bạn tình lén lút, vậy ai có lỗi với ai đây?"
Hai tay Nhiếp Thành nắm chặt, móng tay gắt gao đâm vào da thịt, khuôn mặt từ xanh mét trở nên tái nhợt, phẫn nộ lúc trước trong mắt chuyển thành mê mang và bất an.
"Nhiếp Thành, chơi không nổi thì đừng chơi." Thu Động Tâm đột nhiên vươn tay, ở trên khuôn mặt tuấn tú đang căng chặt của Nhiếp Thành nhẹ nhàng vỗ vỗ hai cái, tiếp tục cười nhạt như gió thoảng mây trôi: "Nếu mối quan hệ của chúng ta muốn nói đến tình cảm, muốn nói hứa hẹn, muốn nói cái gì mà giữ mình cho nhau gì đó, vậy thì không thú vị rồi. Dứt khoát kết thúc ở đây đi."
10
Cô vừa mới chuẩn bị đi ra phòng tắm, đột nhiên lại bị người đàn ông túm vào trong lồng ngực. Một bàn tay dày rộng gắt gao nắm chặt eo cô, cái tay khác nâng một chân cô lên, đem vật to lớn giữa háng từ đối diện cô một lần nữa đâm vào.
Thu Đồng Tâm không phản kháng, ngược lại vòng lấy cổ anh phối hợp với luật động của anh, vẻ mặt vẫn cười đến vô hại:
"Nhiếp Thành, tôi phải cảnh cáo anh, trong loại trò chơi này, ai nghiêm túc thì người đó chết. Cho nên hiện tại tôi thật tâm khuyên anh, suy nghĩ kỹ rồi mới làm. Nếu anh động tâm với tôi, càng lún càng sâu, tôi nhất định... không chịu trách nhiệm."
18
Nhiếp Thành không nói lời nào, chỉ nắm chặt eo với mông cô liều mạng mà đâm thọc. dươиɠ ѵậŧ cực đại ở trong huyệt nhỏ non mềm của cô tuỳ ý mà khuấy đảo. Cho đến khi cô chịu không nổi cao trào hai lần liên tiếp, thở hồng hộc mềm mại ngã vào trong ngực anh, anh mới cười lạnh nói:
"Tôi sẽ làm chết em trước."
Thu Đồng Tâm nhịn không được cười nhạo: "Thầy Nhiếp vẫn nên soi gương trước đi, gương mặt 'tôn quý bức người' như này, có lẽ là cả đời này anh cũng chưa thấy qua đâu."
Nhiếp Thành hừ lạnh một tiếng, thô lỗ mà kéo cái váy còn đang ở trên người cô ra, đẩy cô úp mặt vào vách tường, lại dùng tư thế cắm vào từ phía sau. Đồng thời một tay ra sức lôi kéo đầu vυ" đã bị Cổ Tinh Lan cắn mυ"ŧ đến mức đỏ bừng, một tay ở trên âm hạch no đủ xoa nắn vỗ về chơi đùa.
Thu Đồng Tâm vốn tưởng rằng vài lần với Cổ Tinh Lan kia thân thể đã là cực hạn rồi. Không nghĩ tới dưới sự rong ruổi của Nhiếp Thành, toàn bộ hoa huyết đều đã tê dại, toàn thân trên dưới giống như bị điện giật, làm cô lớn tiếng ngâm kêu, nghênh đón cao trào một lần nữa.