Gần đây Thời Diệu liên tục thức suốt đêm để đuổi bản thảo, ban ngày còn phải đến trường, thật sự có chút ‘ăn không tiêu’, vậy nên gần đây khi đến lớp cậu luôn nằm sấp trên bàn học ngủ. Buổi trưa hôm nay, ngay cả cơm cậu cũng chưa ăn đã làm tổ trên ghế sofa trong phòng vẽ tranh đánh một giấc.
Ngủ đến nỗi đầu phình to ra.
Di động vang lên, cậu cũng lười phải nhìn, cậu tiếp tục lật người ngủ tiếp.
Lâm ŧıểυ Ngộ nhìn hết một giờ học, sau giờ học nhanh chóng thở hổn hển chạy đến, cô đẩy cửa phòng vẽ tranh thì không mở được, Thời Diệu sợ người khác làm ầm ĩ khiến cậu không ngủ được nên đã khóa cửa rồi. Lâm ŧıểυ Ngộ dùng sức đập cửa: “Cậu nhỏ, cậu nhỏ, cậu nhỏ.”
Thời Diệu không nhịn được thở dài một tiếng.
“Đến đây. . . .” cậu cào cào mái tóc, lúc đứng dậy thuận tay cầm luôn điện thoại di động lên, đèn xanh báo hiệu trên điện thoại của cậu đang báo hiệu không ngừng.
Cậu vừa mở điện thoại đọc tin nhắn, vừa đi ra ngoài mở cửa.
Lúc cậu nhìn thấy ảnh chụp của Du Thanh Quỳ, bước chân nhanh chóng dừng lại.
Trang Phi Dương không chỉ gửi ảnh chụp cho cậu mà còn kèm theo một câu nói: “Yên lặng, không nói. Mặc ít đồ, mình giúp cậu kiểm hàng trước, chắc cũng đạt đến trình độ nào đó đi.”
Cửa phòng vẽ tranh ‘rầm’ một tiếng bị dùng lực kéo ra.
“Cậu nhỏ. . .”
“Bây giờ Du Thanh Quỳ và Trang Phi Dương đang ở đâu?”
“Ở trên văn phòng của trường. Thầy giáo đang bắt phải liên lạc với phụ huynh. . .”
Thời Diệu lướt qua Lâm ŧıểυ Ngộ, nhanh chóng đi xuống lầu.
Lâm ŧıểυ Ngộ có chút ngơ ngác giật mình, cô nhìn theo bóng lưng Thời Diệu mà không hiểu gì, trong lòng nhịn không được nghi ngờ, sao cậu nhỏ lại biết Du Thanh Quỳ và Trang Phi Dương đánh nhau vậy?
. . .
Thời Diệu dùng ba bước thành hai bước chạy xuống lầu, di động lại vang lên.
“Mẹ.”
“A Diệu, Phi Dương vừa gọi điện cho mẹ, nó nói nó và bạn học có chút mâu thuẫn, bây giờ thầy giáo đang mời phụ huynh, nó lại không tìm được ba nó, cho nên. . .”
“Chuyện này mẹ để con giải quyết.” Thời Diệu trực tiếp ngắt lời bà. . .
“Cuối cùng là xảy ra chuyện gì vậy? Con. . . .”
“Con nói là để con giải quyết.” Thời Diệu lạnh giọng nói xong nhanh chóng cúp điện thoại.
Mẹ Thời ở bên kia nhìn điện thoại đột nhiên bị cắt đứt, bà liên tục alo vài tiếng. Bà tức giận ném điện thoại di động sang một bên, một lát sau, bà lại nhặt điện thoại di động lên đặt vé máy bay về nước.
Khi Thời Diệu đến lầu ba, cậu vòng đi đến văn phòng, lúc đi qua cửa phòng học lớp bảy, cậu có nghe thấy mấy bạn học nữ nói chuyện nhắc đến Du Thanh Quỳ.
Thời Diệu thả chậm bước chân.
“Nghe nói Du Thanh Quỳ và Trang Phi Dương đánh nhau hả? Lại còn là Du Thanh Quỳ ra tay trước, Du Thanh Quỳ nhìn qua thì mềm mại yếu ớt, không ngờ lại như thế.”
“A.” Diệp Lệ Học cười lạnh một tiếng. “Du Thanh Quỳ vốn cũng không phải thứ tốt đẹp gì. Hôm nay mình còn thấy Lục Vũ Toàn đang mắng cô ta.”
“Lục Vũ Toàn? Hai người không phải là bạn tốt sao? A, mình biết rồi. Bởi vì Thời Diệu đúng không? Chậc chậc, Du Thanh Quỳ cũng thật là, bạn trai mà bạn tốt thích mà cũng dính vào.”
“Lệ Học, Lục Vũ Toàn mắng Du Thanh Quỳ, chắc cậu rất vui vẻ đúng không?”
“Xì.” Diệp Lệ Học hất hàm, “Sức chiến đấu của cái đồ Lục Vũ Toàn kia quá yếu, mình đứng xem một lúc lâu mà cô ta cũng không mắng được cái gì, chỉ hời hợt mà thôi. Cuối cùng mình vẫn không thể nhìn được, chặn cái đồ kĩ nữ Du Thanh Quỳ kia lại, mắng cho một trận đến chết. Thật sung sướиɠ.”
Diệp Lệ Học nhanh chóng nói tiếp: “Vì sao bây giờ Du Thanh Quỳ và Trang Phi Dương lại đánh nhau? Còn không phải vì Thời Diệu sao? Cái đồ Trang Phi Dương kia cũng không phải thứ tốt lành gì. . . .”
. . .
Trong văn phòng.
Du Thanh Quỳ cúi đầu nhìn ngón chân của mình.
Du Thanh Quỳ có chút lo lắng mẹ cô sẽ tức giận,d/đ/l/q/d, sẽ khó chịu. Tính tình mẹ cô luôn rất yếu đuối, trước kia lúc mối quan hệ giữa ba mẹ còn tốt, ngay cả xem phim truyền hình mẹ cô cũng khóc sướt mướt, sau khi mối quan hệ của ba mẹ cô trở nên căng thẳng, cả người mẹ cô cũng trở nên mẫn cảm yếu ớt hơn.
Chuyện này Du Thanh Quỳ cũng không muốn nhường nhịn một chút nào, cùng lắm thì chuyển trường, tạm nghỉ học, cô tuyệt đối không nhường nhịn loại chuyện như vậy.
Nhưng Du Thanh Quỳ rất lo lắng sau khi mẹ đến đây sẽ nhường nhịn. Vừa rồi cô gọi điện thoại cho mẹ, cô cũng chỉ nói cho mẹ một cách đơn giản nhất, lúc đó Du Thanh Quỳ cũng không nghe ra được giọng của mẹ trong điện thoại. . . .
Nhà Du Thanh Quỳ cách trường Lục Trung không xa, cửa hàng của Mễ Doanh Tĩnh cũng không xa trường học. Không đến nửa tiếng đồng hồ Mễ Doanh Tĩnh đã chạy đến trường học.
“Xin chào thầy giáo, tôi là mẹ Du Thanh Quỳ.” Tay phải của Mễ Doanh Tĩnh đang bó thạch cao, chỉ có thể vươn tay trái ra bắt tay với thầy giáo.
“Chào phụ huynh, hiện tại hai đứa nhỏ này đánh nhau. Tôi muốn mời cha mẹ hai bên cùng đến xử lí, nhưng phụ huynh của Trang Phi Dương lại ở nước ngoài, hôm nay không thể đến được.”
Mễ Doanh Tĩnh nhìn về phía Trang Phi Dương.
Trang Phi Dương thoải mái cười rộ lên, cúi người chào: “Cháu chào dì.”
“Mẹ. . .” Du Thanh Quỳ đi đến bên cạnh mẹ cô, dè dặt cẩn thận quan sát vẻ mặt của mẹ.
Mễ Doanh Tĩnh nhìn thoáng qua Du Thanh Quỳ chật vật, bà hơi nhíu mày, nhìn về phía chủ nhiệm lớp nói: “Tôi đã biết hết sự việc. Hiện tại tôi muốn bạn học sinh này lập tức xóa bỏ ảnh chụp trong điện thoại di động, hơn nữa còn phải xin lỗi con gái tôi. Đương nhiên, trường học của các vị cũng nên dựa vào nội quy để có hình phạt thích đáng với bạn