Đông Cung Tàng Kiều ( Lý Đàm Hồng Đậu)

Chương 7

Trước Sau

break

Sau lưng Lý Đàm còn có hai vị thái giám cùng với bốn cung nữ.

 

 

 

Hắn toát ra khí chất tôn quý kiêu ngạo, khác hoàn toàn với người hôm qua quỳ trước mặt nàng, gọi nàng là ŧıểυ nhũ mẫu.

 

 

 

Dường như hôm qua nàng đã gặp một người khác vậy.

 

 

 

Hắn cụp mắt xuống nhìn Hồng Đậu. Hồi nãy khi gần nàng, hắn đã ngửi thấy hương sữa cũng như phần ngực áo đang ướt đẫm của nàng.

 

 

 

Ánh mắt Lý Đàm tối đi vài phần. Bên trong long bào, bàn tay vừa nắm tay nàng của hắn siết chặt lại.

 

 

 

Tay của nàng rất đẹp, rất mềm mại. Hắn cảm giác như chỉ cần chạm vào thôi sẽ vỡ ra vậy.

 

 

 

“Ngươi đến từ cung nào?” - Lý Đàm hỏi một câu.

 

 

 

Hồng Đậu sững sờ trong giây lát. Nàng cùng Thái tử mới gặp nhau ngày hôm qua…… Thái tử điện hạ còn gọi nàng là ŧıểυ nhũ mẫu, còn, còn có……

 

 

 

Mặt nàng nóng bừng lên.

 

 

 

Có lẽ Thái tử gặp mặt quá nhiều người, không nhớ ra nàng cũng là chuyên thường tình.

 

 

 

“Nô tì.. nô tì không biết. Hôm qua nô tì mới tiến cung, chưa từng được học qua lễ nghi ở nơi đây.” - Hồng Đậu vừa quỳ lạy vừa đáp.

 

 

 

Lý Đàm dừng như có hứng thú với nàng, dùng chiếc gậy ngọc trong tay nâng cằm nàng lên.

 

 

 

Hồng Đậu buộc phải ngẩng đầu lên, mặt đối mặt với Lý Đàm.

 

 

 

Hắn cau mày khi nhìn thấy vẻ rụt rè trong mắt nàng.

 

 

 

“Bổn cung dường như đã từng gặp ngươi.”

 

 

 

“Hôm qua……”

 

 

 

“Đồ tiện tì, ngươi vậy mà dám chạy đến trước mặt Thái tử điện hạ mà làm bộ làm tịch.”

 

 

 

Hồng Đậu chưa kịp đáp lời Thái tử thì ma ma đã đuổi tới, lớn tiếng mắng nhiếc nàng.

 

 

 

Nàng lập tức cúi đầu, định quay về phía bà ta quỳ lạy.

 

 

 

Ma ma đi đến cúi đầu hành lễ với Lý Đàm.

 

 

 

“Thái tử điện hạ, con tiện tì này là cung nữ mới tiến cung ngày hôm qua. Nay cô ta đã ngủ quên, bỏ lỡ thời gian học lễ nghi. Nô tì chỉ mới trừng phạt một chút mà cô ta đã chạy đi.”

 

 

 

“Nếu như cô ta đã quấy rầy đến điện hạ, nô tì sẽ dùng gậy đ.ánh ch.ết con tiện tì này.”

 

 

 

Người Hồng Đậu run rẩy, sợ hãi không dám ngẩng đầu lên, cũng không dám phát ra âm thanh nào.

 

 

 

Chỉ cần một cái gật đầu của Lý Đàm, đời nàng coi như chấm dứt ở đây.

 

 

 

Lý Đàm trầm ngâm một hồi rồi nói với ma ma: “Cũng không cần phải vậy, ngươi đem nàng ấy về chỉ dạy lại quy củ là được.”

 

 

 

Lời nói này của hắn đủ để cho nàng có thể sống sót ở lại nơi này.

 

 

 

Nàng bật khóc, thầm nghĩ trong đầu, Thái tử điện hạ quả nhiên là người tốt.

 

 

 

Sau khi ma ma đáp lời thì Lý Đàm cùng đoàn người của hắn rời đi.

 

 

 

Đợi họ đi xa rồi, ma ma mới đứng dậy, giáng cho Hồng Đậu một cái tát: “Tiện nhân!”

 

 

 

Nàng cắn môi, bàn tay giơ lên che mặt, nước mắt không ngừng rơi xuống.

 

 

 

“Hôm qua ma ma người không nói với nô tì rằng hôm nay bắt buộc phải đến Thượng Nghi cục đế học quy củ phép tắc.”

 

 

 

“Nô tì lại càng không biết đường tới Thượng Nghi cục. Hôm nay người đột nhiên đến dạy dỗ nô tì, nô tì cho rằng… cho rằng người làm như vậy là không đúng chút nào.”

 

 

 

Ma ma lạnh lùng đáp: “Ha, ta không đúng? Lá gan của ngươi cũng lớn đấy, dám lý luận rằng ta không đúng!  Nếu đã không có phép tắc như vậy thì ta sẽ cho ngươi đi chịu hình phạt nâng chuông, để ngươi từ từ mà suy ngẫm.”

 

 

 

Trong lòng Hồng Đậu thật sự không phục.

 

 

 

Nơi bị đánh trên mặt nàng đang đỏ bừng, vừa đau vừa rát.

 

 

 

Khi nàng bị kéo về căn phòng, mấy ma ma khác liền lôi đầu nàng ấn vào chum nước.

 

 

 

Dòng nước nhấn chìm khuôn mặt nàng, khiến nàng không biết trốn vào đâu.

 

 

 

Nàng muốn hít thở một chút thôi, nước đã chui đầy vào mũi nàng đến nghẹt thở.

 

 

 

Hồng Đậu cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng.

 

 

 

Chỉ nghe ma ma ra lệnh một tiếng, Hồng Đậu được thả ra. Nàng vội vã trốn thoát khỏi mấy người đó, đầu tóc y phục đều bị làm cho ướt đẫm.

 

 

 

“Khụ khụ…” - Nàng ho dữ dội, tim phổi như muốn vỡ vụn.

 

 

 

Hồng Đậu mệt mỏi ngồi trên đất, ma ma nói: “Phạt ngươi quỳ 3 canh giờ, không được phép ăn uống.”

 

 

 

Hồng Đậu cứ thế mà quỳ đến khi trời tối, chân nàng vì quỳ lâu mà tê cứng, bộ đồ ướt đẫm sáng nay cũng đã được gió thổi khô.

 

 

 

Đèn trong cung được thắp lên, có một cung nữ tới đưa chuông cho nàng.

 

 

 

Hồng Đậu mệt mỏi bước đi trên nền đá gạch xanh, tay cầm một chiếc chuông, vừa đi vừa rung. Giọng của nàng chậm rãi cất lên: “Thiên hạ thái bình……”

 

 

 

Nàng cứ thế đi từ Can Thanh Cung đến Nguyệt Hoa Môn rồi lại từ Nhật Tinh Môn quay trở về Can Thanh Cung.

 

 

 

break
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc