Đông Cung Tàng Kiều ( Lý Đàm Hồng Đậu)

Chương 6

Trước Sau

break

 

“Ma ma, nô tì… nô tì đã phạm sai lầm gì vậy?”

 

Hai mắt Hồng Đậu đỏ bừng, nước mắt cũng rơi xuống như mưa. Sự đau đớn đến tột cùng này, nàng từ trước đến nay chưa từng phải chịu qua.

 

Từ trước đến giờ, nàng có chịu đựng khổ cực thì cũng chỉ là khổ vì nghèo chứ chưa từng bị đánh đến mức này.

 

Cây roi trên tay ma ma vẫn giáng xuống người nàng: “Làm sai gì sao? Ngươi mới vào cung đáng lẽ phải đến Thượng Nghi cục học quy củ phép tắc, để biết rằng không được tùy tiện đi lại trong cung, lan tỏa cái không khí quê mùa thấp kém của đồ tiện tì nhà ngươi.”

 

“Ngươi lười biếng ngủ đến giờ này, còn hỏi ta đã làm sai gì sao? Hả?”

 

Ma ma nói xong câu đó lại bắt đầu cầm roi đánh Hồng Đậu. Nàng nhìn chằm chằm vào cây roi, sợ đến mức không giữ nổi tư thế quỳ nữa mà muốn vùng lên bỏ chạy.

 

Ma ma nhìn ra động tác nhỏ của nàng thì lại càng tức giận.

 

“Ngươi đúng là một con tiện tì, không biết quy củ nơi đây, ta đã đích thân chỉ dạy mà còn dám chạy sao?”

 

Hồng Đậu sợ đến mức không còn tâm trí mà để ý đến câu nói này, nàng hoảng loạn, vội vã chạy đi.

 

Nàng vừa chạy vừa lau nước mắt, còn phải cố gắng kìm nén tiếng khóc để tránh đả động đến người khác nữa.

 

Nếu hôm nay nhất định phải ch.ết, thì cũng là số phận của nàng.

 

Dù gì cha mẹ cũng đã bán nàng đi rồi, cùng lắm thì nàng sẽ bị ném vào ngôi m.ộ tập thể nào đó thôi.

 

Đã vào đến đây, may mắn một chút thì sau này còn có thể tìm người tốt mà gả đi, không thì chỉ có thể làm hồn m.a vất vưởng không chốn dung thân.

 

Hồng Đậu nức nở, tay áo lau nước mắt cũng đã ướt đẫm.

 

Ma ma đang giáo huấn nàng kia nhìn thấy bộ dạng nàng chạy đi thì càng tỏ ra chán ghét: “Đúng là đồ không biết phép tắc. Ở trong cung mà cả gan chạy loạn như vậy, cũng không sợ đụng trúng quý nhân.”

 

Sau đó, bà ta nói với mấy tên thị vệ đang canh gác ở bên ngoài: “Bắt lấy nó.”

 

“Rõ” - Mấy tên thị vệ đứng canh trông như tượng đá đồng thanh đáp rồi vội vàng đuổi theo Hồng Đậu.

 

Mặc dù nhiều người đuổi theo nhưng không một ai có thể đuổi kịp nàng.

 

Việc nàng phải làm ở chốn cung cấm này thật sự khiến nàng xấu hổ đến không dám ngẩng đầu lên nhìn ai.

 

Những bức tường ở trong cung rất cao lại nối tiếp nhau, đến mức không thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài chứ đừng nói đến gió, mặt trời, ve sầu hay chim chóc gì.

 

Hồng Đậu có chút tuyệt vọng.

 

Tứ phía đều là người, ai ai cũng giống như chày gỗ mà làm việc vậy, không có cảm xúc.

 

Hồng Đậu lo lắng chạy, bỗng chân nàng vấp phải thứ gì đó mà lảo đảo, cả người cứ thế mà ngã thẳng xuống. Nhưng khi nàng tưởng mình sẽ chạm mặt xuống đất thì ngửi thấy một mùi đàn hương thoang thoảng trong không trung.

 

Đập vào mắt nàng là long văn được thêu bằng chỉ vàng trên nền vải gấm sẫm màu. Bàn tay đang đỡ nàng thật khỏe khoắn, những ngón tay dài thon thả nắm lấy cánh tay của nàng.

 

Nàng không nhìn người đỡ mình, ánh mắt chỉ tập trung về phía sau, nhìn những người đang đuổi bắt nàng.

 

Họ vẫn chưa đuổi tới đây.

 

Hồng Đậu thở phào nhẹ nhõm rồi quay sang nhìn người vừa giúp nàng kia, định nói lời cảm ơn.

 

Nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt cao quý lạnh lùng của người đó, vẻ mặt nàng liền thay đổi. Nàng sợ hãi mà buông cánh tay đang nắm chặt người đó của mình ra.

 

“Nô tì… nô tì bái kiến Thái tử điện hạ.” - Hồng Đậu vội vàng quý xuống dưới chân của Lý Đàm.

 

 

 

 

break
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc