Đổi Vợ Ở Nông Thôn (NTR)

Chương 5

Trước Sau

break

“Đủ rồi, Lý Xảo.” Lưu Tuấn Hà lạnh giọng ngắt lời, ánh mắt lạnh băng: “Em cứ nghe theo đi. Để anh ấy hưởng một lần thì chuyện này mới coi như công bằng.”

“anh bị điên rồi sao, Lưu Tuấn Hà?! Anh gây họa mà bắt tôi gánh thay à?!” Cô ấy gào lên, mắt đỏ hoe.

Nhưng Lưu Tuấn Hà lại cười nhạt, ánh mắt sưng húp vẫn lóe tia độc hằn, nói từng chữ: “Em còn mặt mũi nói sao? Em bảo tôi không biết xấu hổ à? Thế còn em? Em ngủ với anh họ bao nhiêu lần, tự em không đếm được à? Trước khi cưới tôi, em đã cùng anh ta có con, nhưng vì chuyện đó mà để lại căn bệnh, chẳng thể sinh thêm được nữa. Sau khi gả xong, em vẫn lén lút qua lại với anh ta. Anh họ giờ ngày càng thăng tiến, làm cán bộ thôn, chẳng phải mới đây em còn về nhà mẹ đẻ mấy hôm sao? Chẳng phải lại lên giường cùng anh ta à?”

Nghe những lời ấy, Lý Xảo chết lặng, cả người run lên, lắp bắp: “Sa… sao anh lại biết…”

“Tôi biết bằng cách nào không quan trọng.” Lưu Tuấn Hà cười lạnh: “Quan trọng là tôi có thể vạch trần em bất cứ lúc nào. Một khi chuyện này lộ ra, em nghĩ thằng cán bộ kia còn ngồi vững được sao?”

Khí thế kiêu ngạo ban đầu của Lý Xảo lập tức xẹp xuống. Giọng cô ấy run run, mềm nhũn: “Tuấn Hà… có chuyện gì thì từ từ nói, đừng kích động…”

Lưu Tuấn Hà ngẩng đầu nhìn vợ, thản nhiên nói: “Tôi có kích động hay không… đều tùy thuộc vào quyết định của em đấy.”

Lý Xảo nuốt nước bọt, quay sang nhìn Vương Lai Phúc với ánh mắt đầy chán ghét. Cuối cùng, cúi đầu khẽ thốt: “Được…”

Thấy Lý Xảo đã gật đầu, Vương Lai Phúc lập tức sấn tới, một tay ôm trọn bầu ngực căng đầy của cô ấy, mạnh bạo nhào nặn. Ngón tay cái men theo lớp áo lót, day đến đầu ngực khiến cô ấy rùng mình.

Lý Xảo vẫn giữ vẻ mặt căm ghét, khẽ lùi nửa bước nhưng hắn đã dán sát vào.

“Không cho tôi được nếm, tôi sẽ lên trấn tố cáo chuyện em với thằng anh ọ ấy! Nói thẳng ra hai người còn ban ngày ban mặt làm chuyện tày đình trên đất trống - chính mắt tôi nhìn thấy!” Vương Lai Phúc cười đểu, giọng đầy đe dọa.

Nghe vậy, Lý Xảo thôi không né tránh, để mặc hắn chà xát. Chẳng mấy chốc, hắn giật toạc chiếc áo thun đỏ thô bạo đẩy chiếc áo lót ren hồng nhạt sang một bên, cúi đầu ngậm lấy núm vυ" bên phải mυ"ŧ đến nặng tay.

Là dân nhà nông, Vương Lai Phúc chẳng có tài cán gì ngoài sức vóc. Hắn dồn cả lực vào bầu ngực mềm, đầu lưỡi cứng như mũi nêm, mải miết xoắn quyện nơi đầu nụ, chỉ chốc lát đã khiến chân Lý Xảo mềm ra, bật mấy tiếng rên lịm.

“Bảo bối, lát nữa tôi sẽ làm em rên đến tan chảy. Cho em nếm thử bản lĩnh của tôi, đảm bảo đã một lần sẽ còn đòi lần nữa.” Hắn nói, xô cô ấy ngã xuống nền nhà, phủ người đè chặt, hông dí sát bụng phẳng của cô ấy rồi từng nhịp húc tới.

Gương mặt Lý Xảo nhăn lại vì khó chịu. Cô ấy ghét cay ghét đắng cái bản mặt đen sạm của hắn nhưng khổ nỗi sức lực hắn quá ghê gớm; qua lớp vải, mỗi cú thúc đều khiến cô ấy tê rần cả người. Lồng ngực màu đồng sẫm rắn như tường đổ xuống, bỏ qua cái mặt thô kệch, chỉ riêng thân thể ấy cũng đủ khiến người ta miễn cưỡng thừa nhận đôi phần vừa mắt.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc