Bên ngoài đã cháy lớn đến nỗi bao quanh hết lối ra vào, Nam Linh Ngọc vốn dĩ thân thể yếu ớt cùng với lối sống ŧıểυ thư từ nhỏ không thể chịu nỗi khói lửa ngợp trời thế này nên nhanh sau đó đã ngất đi trên lưng của Hạ Khiếu Trình.
"Không ổn rồi..chỉ còn một cách là nhảy xuống biển thôi" - phong cách của căn dinh thự này là hướng ra mặt biển thoáng mát nên chỉ còn tầng trên cùng nơi mà có cửa sổ đối diện ra biển mênh mong.
Hạ Khiếu Trình cõng Nam Linh Ngọc không hề nghĩ ngợi gì mà nhảy xuống một tay ôm chặt lấy cô. Sau đó Bắc Thiên Duật và Vệ Điềm cùng lúc nhảy theo.
.
.
Bốn người cuối cùng cũng lên bờ được, theo hướng bến cảng gần đó cùng sự giúp đỡ của nhân viên cứu hộ nên tất cả đều được bình an.
Cung Ngọc Từ Yên ngay sau khi biết chuyện liền giật bấn người hốt hoảng chuẩn bị xe đi vào bệnh viện.
"Thiên Duật...con không sao chứ ?" - Bắc phu nhân nhìn thấy con trai bình an vô sự nên thở phào bình tĩnh lại nhưng sau đó lại phát hoả xoay người nhìn sang Vệ Điềm.
"Cô quả nhiên là mầm hoạ mà...vừa kết hôn mà con trai tôi đã phải gặp phiền phức rồi" - Giọng nói của bà cay nghiệt nhưng trái với phản ứng gây gắt của bà ta thì cô lại im lặng chỉ biết lắng nghe.
"Mẹ à..được rồi không phải lỗi của cô ấy" - Bắc Thiên Duật nhanh chóng kéo Cung Ngọc Từ Yên ra ngoài với thanh âm kiên nhẫn.
"Con..còn bênh vực con nhỏ đó sao, nó hại con suýt thì chầu trời rồi con biết không hả" - Cung Ngọc Từ Yên càng tức giận không ngừng nói năng chua chát với Vệ Điềm.
Bắc Thiên Duật đau đầu hậm hực thật sự phát điên với tình cảnh mẹ chồng nàng dâu thế này, chỉ là có một chuyện khiến hắn không khỏi bất ngờ đó là thái độ của Vệ Điềm đột ngột trầm lặng hiền hoà lạ lùng như vậy.
"Đi theo tôi" - Bắc Thiên Duật không lôi co với Cung Ngọc Từ Yên nữa mà ngang nhiên nắm tay kéo Vệ Điềm đi mất.
--------------------------
Trong xe, bầu không khí trầm lặng hai người cứ lặng thinh không ai nói với ai câu nào. Bắc Thiên Duật lại không nghĩ rằng Vệ Điềm vì chuyện này mà sợ đến mức thay đổi tâm tính.
"Cô sợ đến mức thế à ?" - Bắc Thiên Duật suy nghĩ một lúc cũng cất giọng hỏi như không hỏi.
"Tôi sợ...người khác vì tôi mà chết" - Vệ Điềm chậm rãi cất giọng đáp lại sau một hồi lâu, hai mắt cô vẫn trầm lặng sâu thẳm chứa đầy bí ẩn.
Bắc Thiên Duật nhận được câu trả lời mà mọi động tác đều khựng lại, có phần bất ngờ nhìn ngược lại cô định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Không tin nỗi một người cứng rắn vì lợi ích bất chấp thủ đoạn như cô mà lại có một nỗi sợ như thế.
"Thắt dây an toàn vào" - Bắc Thiên Duật nói rồi lên ga lái xe đi một mạch, Vệ Điềm còn không kịp phản ứng lại lời nói của hắn.
"Anh đi đâu vậy ?" - Vệ Điềm nhìn tốc độ lái xe của hắn cũng thật là chán sống mà.
"Đến rồi sẽ biết" - Bắc Thiên Duật đúng là một tên lạnh lùng nhưng khuôn mặt của hắn ở góc cạnh nào cũng thật sự rất đẹp trai.
...
Một phong cảnh hết sức là bình yên, đó là bên cạnh bờ biển buổi chiều. Ánh nắng lúc hoàng hôn đúng là cực kì nhẹ nhàng khiến người ta ngắm nhìn thôi đã đủ thấy an lòng.
Bắc Thiên Duật từ xa đi lại cầm trên tay là hai cốc cafe nóng rồi đưa cho cô một ly.
"Thấy tốt hơn chưa" - Bắc Thiên Duật cười hỏi cô vô thức nhìn sang cô mà khựng lại trong lòng có phần rung động.
Vệ Điềm với cốc cafe nóng chăm chú ngắm nhìn ánh nắng chiều tà và hoàng hôn chầm chậm lặng xuống dưới lớp nước biển mênh mong thật sự hài hoà đến mức yên bình.
Nụ cười yên ả của cô đó là lần đầu tiên mà Bắc Thiên Duật được nhìn thấy. Tâm trạng của cô có thể thay đổi tốt như vậy chỉ vì một cảnh hoàng hôn sao...
"Cảm mơn anh...Bắc Thiên Duật" - Vệ Điềm uống ly cafe rồi nhẹ giọng nói với hắn ta, nụ cười thật tự do thoải mái.
"Người ta hay nói khi bình yên nhất đó chính là ngồi trước biển cả và ngắm hoàng hôn...tôi còn nghĩ tính cách của cô sẽ không thích" - Hắn chậm rãi nói.
"Đây là lần đầu tiên tôi ngắm hoàng hôn mà không sầu lo...cũng là lần đầu có cảm giác lạ thường đến như vậy" - Vệ Điềm càng nói lại càng khiến cho hắn càng tò mò về cô, nhìn khoé mắt cô đi chẳng phải là đã suýt khóc ra vì cảm động luôn hay sao.
"Cô xinh đẹp như vậy lẻ nào chẳng có chàng trai nào khiến cô an tâm à ?" - Hắn uống một chút cafe rồi cư nhiên mà hỏi. "Xinh đẹp là một lợi thế nhưng không hẳn là một thứ tốt đẹp trong cuộc sống..." - Câu nói của cô trầm lại đột nhiên cũng trở nên nghiêm túc hơn một chút.
"Gì chứ..phụ nữ ai mà lại không ham muốn nhan sắc tuyệt đẹp" - Hắn đúng là vô tư vô nghĩ, Vệ Điềm chỉ cười nhạt uống tiếp ly cafe còn ấm trên tay.
Cả hai người giống như thay đổi và lột xác hoàn toàn chỉ đơn giản là một người bình thường sống cuộc sống bình thường. Không tranh đấu ít ra giây phút này họ có thể phô ra nụ cười vui vẻ an bình thực sự.