Diệp Trác đôi mắt âm trầm dường như không có ý định khiêu khích Bắc Thiên Duật mà chậm rãi cất lời xoay sang nhìn Nam Viết chủ tịch.
"Thật ngại quá tôi nhớ ra tôi có chút việc ở cơ quan nên đến tạm biệt ngài một tiếng"
"Ồ..nếu là thế thì cậu cứ đi đi, chậm trễ sẽ không tốt đâu vì cậu là cảnh sát mà" - Lời nói của Nam Viết có chút ẩn ý đặc biệt nhấn mạnh chữ "cảnh sát" đúng là muốn khiêu khích cả hai tên kia...Bắc Thiên Duật và Cố Dựt Xuyên chẳng phải đều làm ăn phi pháp đó sao...
.
Phòng nghỉ của Nam Gia, từ lúc bước vào cả hai đều không nhìn thấy Nam Linh Ngọc ở đây đúng là thật vô lí.
"Cô định làm gì vậy ?" - Bắc Thiên Duật ngã người ngồi trên sofa nhìn Vệ Điềm đang từ trong phòng tắm đi ra.
"Làm gì là làm gì chứ" - Vệ Điềm cười lạnh lướt qua còn chẳng thèm liếc nhìn hắn.
"Mối quan hệ giữa cô và Diệp Trác đúng là bất bình thường nhỉ..cậu ta vì cô mà ngậm miệng rời đi" - Lời lẻ chua chát nhưng ẩn ý phần ghen tuông người ta nhìn vào có thể thấy rõ.
"Sao hả..anh đang muốn nói gì đây" - Vệ Điềm chịu không nỗi thái độ lòi lõm tra hỏi của hắn đành xoay người lại nhìn hắn.
"Tôi cảnh cáo cô tốt nhất đừng làm gì khiến tôi phải mất mặt nếu không tôi sẽ không để yên cho cô tiếp tục kế hoạch trả thù nữa đâu" - Bắc Thiên Duật âm trầm lời nói tuy nhẹ mà nặng nề cả đôi mắt sắc lạnh kia cũng làm cho người ta sởn gai óc.
"Anh đang ghen tuông đấy à ?" - Bước chân của hắn đột ngột khựng lại xoay mặt lại nhìn cô, chần chừ ba giây rồi bật cười thành tiếng.
"Ha..cô bị bệnh à..tôi..lại ghen tuông sao, này không phải cô yêu tôi rồi đấy chứ" - Hắn nhúng vai tự tin.
"Tôi yêu anh thì sẽ ra sao nhỉ..vậy nếu anh yêu tôi thì kết quả liệu có tốt đẹp hơn không....quả là một bí ẩn làm người ta tò mò nha" - Vệ Điềm hất nhẹ mái tóc ra sau thư thả điểm lại son môi má hồng liếc qua hắn rồi ra ngoài như một cơn gió vậy.
Phải nhỉ...thật tò mò liệu hai con người này yêu nhau sẽ thế nào, liệu thật sự có thể ư...
Bắc Thiên Duật đứng đó hơn năm phút sau câu đáp lời của Vệ Điềm đã khiến hắn phải suy nghĩ, đầu óc cứ nhớ lại câu nói lạnh lùng của cô lẫn nét mặt hững hờ xem như không có gì thật làm cho hắn khó chịu.
---------------
Bên ngoài, Vệ Điềm bước ra buổi tiệc nhưng vô tình đi nhầm đường đến hoa viện phía sau.
Một nhóm người lạ mặt tụ tập khi nhìn thấy cô đến thì lập tức giải tán, Vệ Điềm vốn nhạy bén đương nhiên nhận ra chút gì đó bất thường.
"Này..các người là ai vậy ?" - Nam Linh Ngọc không biết từ đâu xuất hiện còn không kịp thấy Vệ Điềm ở gần đó, cô ta chỉ tập chung hỏi rõ mấy người kia sao lại ở đây..vốn dĩ nơi này là hoa viện cấm của Nam Gia sao người lạ lại tự tiện ở đây được.
"Không được rồi còn cách đó thôi" - Một trong số họ lẩm bẩm nói với nhau rồi nhanh tay đập một cái thật mạnh vào bụng của Nam Linh Ngọc khiến cô ta bị bất tỉnh nhân sự.
Hai mắt Vệ Điềm trợn tròn kinh ngạc khi phản ứng thì quả nhiên có hai tên phía sau cũng dùng cách đó khiến cô ngất đi ngay sau đó.
Bắc Thiên Duật bên ngoài chờ hơn nữa tiếng, nhìn thấy cô mãi không ra khỏi nhà vệ sinh liền gọi điện nhưng điện thoại thì không ai bắt máy. Hắn gọi Ân Giả Dương nhưng khi vừa nói được nữa câu thì toà nhà đột nhiên bốc khói đen nghi ngút..cháy..thậm chí là cháy rất to.
"Cháy rồi...người đâu...cháy rồi..." - Tất cả mọi người hoảng loạn chạy khắp phía một cách hỗn loạn chỉ có Bắc Thiên Duật là người điềm tĩnh nhanh chóng tìm Vệ Điềm trong khắp phòng ở phòng nghỉ phụ cạnh đó.
"Thiên Duật..anh đi đâu vậy" - Giản Viên Viên xuất hiện đột ngột kéo tay hắn.
"Buông ra.." - Giọng nói lạnh lùng quát lớn khiến cô ta bật sợ buông ra nhưng vẫn cố chấp đi theo.
"Anh Thiên Duật dừng lại đi lửa đã lan ra lớn lắm rồi anh cần gì phải tìm cô ta chứ.." - Lời nói của cô ta đã khiến cho hắn dừng lại nhưng trái với suy nghĩ của cô ta thì hắn lại vô cùng tức giận.
"Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì tôi sẽ giết chết cái tên hung thủ khốn kiếp đó" - Bắc Thiên Duật lạnh giọng nói rồi đi xuống mật thất của Nam Gia..lúc này ngọn lửa đã bao quanh căn nhà không còn lối thoát được nữa.
.
.
Hạ Khiếu Trình cũng đúng lúc ở đó dù không rõ tại sao nhưng Bắc Thiên Duật cũng nhanh chóng cùng anh ta phá cửa.
"Vệ Điềm.." - Bắc Thiên Duật giật mình vội tiến đến bế cô lên.
"Nam ŧıểυ thư" - Cả Hạ Khiếu Trình cũng nhanh cứu người ra ngoài.