Phúc Quý thích bạc, hắn còn thích bạc trắng và vàng thật.
Đi theo Vĩnh Thành Đế nhiều năm như vậy, làm người hầu đắc lực nhất bên Vĩnh Thành Đế, Phúc Quý thu tiền đến mỏi tay, mà hắn dù là thu ngân phiếu hay là thu trân bảo gì cũng sẽ đổi thành vàng bạc, sau đó chôn ở trong phủ nhà mình.
Thỉnh thoảng có thời gian rảnh xuất cung, hắn chỉ thích ở tại ngân khố của mình, cái gì cũng không làm chỉ nhìn những khối bạc đó, hắn cũng đã cảm thấy thỏa mãn rồi. Mà những việc này, là đời trước sau khi chết Tần Dục mới biết được.
Phúc Quý làm việc mọi mặt đều khéo léo linh hoạt, lại tương đối nhẹ nhàng mềm mỏng, không vênh váo huênh hoang, mà hắn lúc ấy đang là Nhiếp Chính Vương, tuy biết Phúc Quý vẫn luôn nhận hối lộ, nhưng bởi Phúc Quý chưa từng đắc tội hắn, lại là người hầu hạ lâu năm bên người Vĩnh Thành Đế, cho nên vẫn chưa làm gì kẻ này. Vĩnh Thành Đế sau khi chết còn cho phép gã xuất cung.
Sau khi Phúc Quý xuất cung, liền ở tại phủ đệ này, cuộc sống thường ngày không quá xa hoa, thậm chí có thể nói là đơn giản. Kể từ đó, hắn càng không quan tâm lão thái giám này nữa, kết quả... Chính là một lão thái giám không vênh váo huênh hoang như vậy, khi người Nhung xông vào nhà hắn, sau khi đào ba thước đất lên, thế mà lại từ nhà hắn đào ra hầm chứa mấy trăm vạn lượng bạc, hơn một trăm linh hai vạn lượng vàng.
Sau khi người Nhung đánh hạ kinh thành, chúng có thể nhanh chóng ổn định dưỡng sức, thậm chí có tiền đi đánh Giang Nam, toàn bộ là do bọn chúng ở kinh thành chiếm đoạt của cải rất nhiều nhà quan lại, mà trong đó, của cải của Phúc Quý bị chiếm đoạt có lẽ không phải nhiều nhất, nhưng luận về vàng bạc thực sự lại không có ai nhiều hơn so với hắn.
Tần Dục giúp đỡ Tần Tề chiếm đoạt của vài đại thần, nhưng bạc của Phúc Quý này, hắn lại quyết định tự mình thu vào. Phúc Quý đào ngân khố ngầm, chỉ có mình hắn có chìa khóa, cũng chỉ có mình hắn đi vào, hắn sẽ không để cho người khác đi xem xét, đúng lúc này bởi vì Vĩnh Thành Đế bệnh nặng nên cả ngày hắn đều ở trong cung hầu hạ, không thể xuất cung.
Nói cách khác.... Ngay lúc này dọn sạch ngân khố Phúc Quý, hắn một chút cũng sẽ không biết.
Mà dọn sạch ngân khố Phúc Quý...... Muốn đi cổng chính khẳng định sẽ bị Phúc Quý phát hiện, nhưng không phải có thể đào một cái đường ngầm sao?
Triệu Nam đào ra hầm ngầm rất lớn, nhưng bởi vì thời gian gấp rút không kịp xử lý qua, vì vậy khắp nơi đều là bùn, bởi vì có hồ nước ở kế bên nên nơi này còn đặc biệt lầy lội, đi bộ lên từng bước một chân nông một chân sâu, hết sức khó khăn.
Nhưng dù vậy, Tần Dục được Lục Di Ninh cõng, vẫn không cảm nhận được chút lắc lư nào. Lục Di Ninh đi rất vững vàng, rốt cuộc cũng tới được đích, nàng đem Tần Dục đặt ở trên ghế mà Triệu Nam mang vào, xoay người, sau đó cười tủm tỉm nhìn về phía Tần Dục.
Ngân khố đã đốt đuốc thắp sáng lên, đem dáng vẻ chờ đợi khen ngợi của Lục Di Ninh hiện ra rõ ràng trước mắt Tần Dục, Tần Dục cười khẽ một tiếng, cầm tay nàng: Di Ninh thật lợi hại.
Sau khi Tần Dục khen Lục Di Ninh, mới nhìn về phía chung quanh, sau đó không khỏi kinh ngạc cảm thán.
Nơi này thật sự có quá nhiều bạc!
Tần Dục đã trải qua việc giữ chức Nhiếp Chính Vương, cũng coi như đã thấy qua chuyện đời, thế nhưng trước kia hắn chưa từng một lần thấy qua nhiều vàng bạc đến như vậy.
Hắn vẫn luôn nỗ lực kiếm tiền mấy năm nay, nhưng mà tiền hắn kiếm được so với nơi này, thật không được coi là cái gì.
Đương nhiên, hắn cần quá nhiều ngân lượng, ngay cả khi trộm chừng này ngân khố cũng không đủ dùng, chờ về sau đi Tây Bắc, hắn vẫn nên nghĩ biện pháp dùng bạc ngân khố này đi sinh tiền, kiếm nhiều bạc hơn mới được.
Thọ Hỉ đi theo phía sau Tần Dục, nhìn đến ngân khố này cũng bị kinh sợ, sau đó lại tôn kính khâm phục mà nhìn Tần Dục.
Vương gia bọn họ thật sự quá lợi hại! Quả thật là thần cơ diệu toán đoán việc như thần!
Phúc Quý kia luôn khiêm nhường, thu tiền không công khai, không một ai biết thật ra hắn lại có nhiều của cải như vậy, kết quả... Nhưng cuối cùng tất cả số tiền này đều nằm trên tay Vương gia nhà hắn.
Nhiều bạc như vậy, khi nào mới có thể dọn xong? Tần Dục nhìn về phía Triệu Nam.
Vương gia, ước chừng sẽ mất vài ngày mới có thể dọn xong. Triệu Nam nói.
Ta sẽ chờ dọn xong tất cả rồi rời kinh thành. Tần Dục nói.
Dạ, Vương gia. Triệu Nam nói.
Các ngươi mau chóng đem đồ vật dọn càng sớm càng tốt, cho người đưa đi Tây Bắc, nhớ rõ giữ lại những người này, đến lúc đó còn dọn những đồ vật khác. Tần Dục lại nói.
Dạ, Vương gia. Triệu Nam lên tiếng, càng hưng phấn. Còn có đồ vật khác muốn dọn? Hay là...Vương gia nhà hắn tìm được ngân khố khác rồi?
Nếu lại dọn thêm mấy cái... Ngay cả khi Tây Bắc là vùng đất cằn cỗi sỏi đá, cũng có thể làm cho nó giàu có lên đi?
Triệu Nam đặc biệt hưng phấn, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Tần Dục cùng Triệu Nam thương lượng một chút về việc chừng đó bạc đưa đi Tây Bắc thế nào, đi con đường nào, phái người nào bảo vệ, mà lúc này, Lục Di Ninh đang xem từng đống vàng bạc kia.
Lục Di Ninh cũng không có khái niệm đối với vàng bạc, nhưng nhiều vàng bạc như vậy đặt cùng nhau, lại có ngọn đuốc chiếu xạ, thật sự vô cùng vô cùng xinh đẹp, mà nàng lại thích sự đẹp đẽ này.
Dĩ nhiên là nàng càng thích Tần Dục –– thỉnh thoảng phải quay đầu lại để nhìn Tần Dục.
Tần Dục cùng với Lục Di Ninh ở trong ngân khố ngầm chơi một lúc, rồi cùng nhau trở về. Sau khi trở về nhà, Tần Dục mới phát hiện trên mặt đất đã đầy dấu chân dính bùn của Lục Di Ninh.
Giày ta bẩn rồi. Lục Di Ninh có chút ảo não nhìn chân mình: Chân cũng bẩn luôn.
Rửa một chút là sạch thôi. Tần Dục cười nói, cho người hầu mang nước tiến vào.
Vậy chúng ta cùng nhau rửa! Lục Di Ninh nhìn về phía Tần Dục, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Tần Dục liếc mắt nhìn Lục Di Ninh một cái, mỉm cười đồng ý.
Nhờ Lục Di Ninh giúp đỡ điều trị không gián đoạn suốt một năm, tắm nước thuốc không ngừng, tuy Tần Dục vẫn chưa thể đứng lên, nhưng hai chân của hắn cũng đã gần giống như người bình thường, chỉ là nhìn có chút hơi gầy mà thôi.
Dù vậy, Tần Dục vẫn thấy đôi chân của mình thật xấu, so sánh với phía dưới, cặp chân kia của Lục Di Ninh xinh đẹp hơn nhiều.
Thân thể Lục Di Ninh trong một thời gian dài ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cho nên khung cơ thể không được lớn lắm, đặc biệt là đôi bàn chân kia lại càng nhỏ nhắn vừa vặn, mỗi đầu ngón chân đều đặc biệt đáng yêu...
Tần Dục nhìn cặp chân kia, đột nhiên cảm thấy có chút nóng, ma xui quỷ khiến nói: Di Ninh, ta giúp nàng lau chân được không? Hắn rất muốn biết, cặp chân kia khi bị nắm ở trong tay hắn là cảm giác như thế nào.
Lục Di Ninh không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng nói: Được nha, ta cũng giúp chàng lau chân .
Lục Di Ninh vừa dứt lời liền duỗi tay nắm lấy chân của Tần Dục, muốn giúp Tần Dục lau khô.
Chân Tần Dục không thể cử động, liền như vậy trơ mắt mà nhìn Lục Di Ninh lau khô chân mình, tiếp theo, Lục Di Ninh lại thoải mái hào phóng đem chân mình gác lên đùi hắn.
Tần Dục nhẹ nhàng lau, xoa xoa, tay hắn không kìm được mà ở trên chân Lục Di Ninh vuốt ve làn da mịn màng kia, quả thật làm hắn yêu thích không muốn buông tay.
Lục Di Ninh thật thích Tần Dục sờ, chạm vào nàng, đối với chuyện Tần Dục rửa chân cho mình, nàng đặc biệt mong chờ, nhưng mà...
Thời điểm bị Tần Dục đụng tới bàn chân, nàng chịu ngứa không được, cho đến khi Tần Dục xoa nắn...
Nàng rốt cuộc nhịn không được nữa, theo bản năng rút chân mình về, sau đó vội vàng chạy trốn tới bên cạnh, trong lòng còn sợ hãi mà nhìn Tần Dục.
Nàng chạy trốn quá nhanh, nên vô ý đá ngã lăn thùng nước rửa chân làm nó phát ra tiếng loảng xoảng rất lớn.
Vương gia? Thọ Hỉ ở bên ngoài kêu một tiếng.
Tần Dục rốt cuộc khôi phục tinh thần lại, nhìn nhìn tay mình, thở dài: Thọ Hỉ, tìm người tới thu dọn một chút, đổi xô nước. Hắn... có chút trở nên không nhận biết được chính mình.
- ----
Những ngày tiếp theo, Tần Dục không lên triều, mà bắt đầu chuẩn bị việc rời kinh thành.
Đem tất cả đồ vật đáng giá trong Đoan Vương phủ thu dọn hết. Lúc sau, Tần Dục mang theo Lục Di Ninh đi ra ngoại thành đến thôn trang. Sau đó tiếp tục thu dọn đồ đạc, làm ra đủ loại sắp đặt bố trí, hơn nữa là tìm Chiêu Dương nói chuyện.
Tần Dục là tính mang theo Chiêu Dương đi Tây Bắc, đáng tiếc việc này trước đó chưa từng nói cho Chiêu Dương biết.
Hoàng huynh, huynh muốn mang muội đi Tây Bắc? Chiêu Dương kinh ngạc nhìn Tần Dục, nàng đã sớm biết chuyện Tần Dục muốn đi Tây Bắc, nhưng vẫn không biết Tần Dục tính mang nàng theo cùng.
Muội nguyện ý đi sao? Tần Dục hỏi: Tây Bắc bên kia hoàn cảnh không được tốt lắm, rất nhiều đồ vật đều không thể mua được, nhưng so với hiện tại, bên kia càng thêm tự do...
Tần Dục còn tưởng lại cần phải nói những điểm tốt ở Tây Bắc, Chiêu Dương lập tức đáp ứng: Muội muốn đi!
Tần Dục vốn dĩ chuẩn bị rất nhiều lời nói muốn thuyết phục Chiêu Dương, nhưng mà những lời đó căn bản không có dùng tới...
Hoàng huynh, muội vẫn luôn muốn đi ra ngoài nhìn xem, muội...muội không sợ khổ! Chiêu Dương vội vàng nói, nàng ở thôn trang này, cũng sống không quá xa hoa lãng phí.
Đến Tây Bắc...chỗ đó tuy cằn cỗi nguy hiểm, nhưng lại càng tự do, không phải sao?
Ở kinh thành, nàng có rất nhiều việc phải chú ý, thậm chí không thể dễ dàng rời khỏi thôn trang này, nhưng đi Tây Bắc...nàng còn có thể cưỡi ngựa đi rêu rao khắp nơi?
Chiêu Dương kích động đến mức mặt cũng ửng đỏ.
Tần Dục nhìn mặt muội muội mình có chút sắc hồng, khẽ thở dài một tiếng. Chờ đi Tây Bắc, nói không chừng muội muội hắn càng thêm quậy phá hơn...
Tuy nhiên, Chiêu Dương khỏe mạnh như vậy, so với nữ nhân yếu đuối béo mập trước kia cũng tốt hơn.
Người ở thôn trang Tần Dục, hắn muốn tất cả đều mang đi, còn có rất nhiều công cụ, hắn cũng muốn mang theo toàn bộ.
Người dưới tay Tần Dục có không ít, nhưng những người đó hắn đều giao việc cho bọn họ, cho nên, cuối cùng hắn lại không có đủ người hộ tống mình đi Tây Bắc.
Có khó khăn là phải nêu ra, Tần Dục đem tất cả đồ vật của mình thu dọn tốt. Lúc sau, liền vào cung, tìm gặp Vĩnh Thành Đế.
Người được phong vương sẽ có số lượng hộ vệ nhất định, mà hắn hy vọng có thể gia tăng thêm một chút.
Lục Di Ninh chữa bệnh giúp Vĩnh Thành Đế được vài ngày, nhưng đó chỉ là trị ngọn không trị tận gốc, sau đó nàng không hề chữa bệnh giúp Vĩnh Thành Đế nữa, cho nên thân thể Vĩnh Thành Đế lại khó chịu, tinh thần còn tệ hơn. Tuy rằng có các ngự y dùng thuốc tốt điều dưỡng, nhưng ước tính ông chỉ còn có thể sống thêm được một hai tháng. Đương nhiên, các ngự y đều sợ Vĩnh Thành Đế trách tội, đối với Vĩnh Thành Đế, bọn họ nói chính là một hai năm.
Trên người không khoẻ làm cho cảm xúc của Vĩnh Thành Đế trở nên không ổn định, đối với người xung quanh tràn ngập ý nghĩ thù địch, lúc này Tần Dục muốn xin thêm hộ vệ, ông liền phẫn nộ nhìn về phía Tần Dục: Ngươi muốn làm cái gì?
Người này muốn càng nhiều hộ vệ, có mục đích gì?
Phụ hoàng, trên đường đi Tây Bắc rất nguy hiểm, nhi thần hy vọng có thể gia tăng số lượng hộ vệ. Tần Dục một chút cũng không để bụng đến sự hoài nghi của Vĩnh Thành Đế mà nghiêm túc giải thích.
Nhìn đến bộ dạng này của Tần Dục, ngược lại Vĩnh Thành Đế khó mà nói thêm được cái gì. Đôi mắt ông đã có chút nhìn không rõ, lúc này nhìn về phía Tần Dục thì không thấy rõ bộ dáng của Tần Dục, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy nhi tử này ngồi ở trên xe lăn, ưỡn lưng thẳng tắp.
Gia tăng gấp đôi hộ vệ cho con, con... lấy người bên Cấm vệ quân đi. Vĩnh Thành Đế phất phất tay, cho Tần Dục lui ra ngoài.
Ông nhớ tới bộ dáng Tần Dục khi còn nhỏ, khi đó đứa nhỏ này hết sức thông minh, vẫn luôn làm ông kiêu ngạo, nhưng hiện tại...
Cũng không biết có phải sinh mệnh gần kết thúc hay không, lúc này Vĩnh Thành Đế đột nhiên có chút không muốn Tần Dục đi. Ông sẽ chết, Tần Dục còn muốn đi Tây Bắc, có phải quá không đem người phụ phân như ông để trong lòng hay không?
Không, ông còn có thể sống thật lâu, ông không thể dễ dàng chết như vậy...
Nét mặt Vĩnh Thành Đế biến đổi không ngừng, cuối cùng bình tĩnh trở lại, không nói gì cả.