"Âm cô nương?" Đây là lần đầu tiên Ngải Thiển gọi một người như vậy. Nàng nhìn Âm Tuyền đang cúi đầu không biết nghĩ gì, nhịn không được mà gọi nàng ta. Tên cũng đẹp như người vậy.
"Âm cô nương?" Ngải Thiển gọi liên tục vài tiếng, nâng giọng lên mới kéo hồn Âm Tuyền về với xác.
Âm Tuyền nâng đôi
mắt hơi mờ sương của mình lên nhìn Ngải Thiển, cười áy náy: “Thật thất lễ, xin Ngải cô nương đừng trách. Ta… Chỉ đang suy nghĩ một chuyện mà thôi.”
“Không sao, tỷ cứ nghĩ tiếp đi, đừng ngại.” Thấy khuôn mặt xinh đẹp như vậy, Ngải Thiển không thể tức giận được.
Thế nào là tiếu nhan như hoa (khuôn mặt tươi cười như hoa), Ngải Thiển đã hiểu được rồi. Dung mạo tuyệt thế này tựa như một đóa hoa lê tao nhã đang hé nở vậy.
“Đúng vậy.” Ngải Thiển gật đầu. Là Nguyệt Nguyệt nhặt nàng về, không sai. Nàng không thấy lời này của Âm Tuyền có gì bất thường.
“Đã quen với núi Tử Nguyệt chưa?” Âm Tuyền vươn tay vuốt ve bờ vai của Ngải Thiển, tự như nữ chính đang trách trời thương dân vậy.
“Coi như là quen.” Ngải Thiển nghiêng đầu nghĩ nghĩ một chút, lại nói: “Chỉ có điều…”
“Chỉ có điều gì?” Âm Tuyền dịu dàng hỏi, đáy mắt hiện lên chút âm lãnh. Có gì mà không quen? Đã là đồ đệ của Nguyệt Ca rồi. Bàn tay đặt trên vai Ngải Thiển hơi cứng lại, mắt thấy sắp dùng lực chụp xuống thì liền dừng lại, thả tay ra.
“Chỉ có điều thiếu thứ để chơi.” Ngải Thiển nói không rõ ràng, ngại phải nói thẳng là thiếu đường phát tài. Nàng hoàn toàn không cảm giác được sự khác thường vừa rồi.
Âm Tuyền cười cười, nhìn như đang ca ngợi, lui bước sen: “Muội biết không?”
“Biết cái gì?” Ngải Thiển vô cùng kinh ngạc mà nhìn Âm Tuyền. Tỷ ấy biết cái gì?
“Biết vì sao Nguyệt sư thúc luôn luôn không thu đồ đệ không?” Âm Tuyền cười hơi bí hiểm, nhìn Ngải Thiển bằng ánh mắt sâu xa, dường như đang chờ Ngải Thiển phản ứng như mình mong muốn.
Quả nhiên Ngải Thiển nghe thấy thế thì liền hào hứng. Nàng đương nhiên tình nguyện nghe chuyện bát quái, huống hồ còn là chuyện về Nguyệt Nguyệt. “Vì sao?”
“Bởi vì -- Chỉ có một người có đủ tư cách làm đồ đệ của Nguyệt sư thúc.”
“Ai?”
“Đồ đệ của Nguyệt sư thúc.”
“Hả?” Ngải Thiển cảm thấy sao vàng bay đầy đầu. Người có tư cách làm đồ đệ của Nguyệt sư thúc chỉ có đồ đệ của Nguyệt sư thúc? Ý là sao?
“Theo ta được biết, không phải Nguyệt sư thúc không thu đồ đệ. Một ngàn năm trước người có thu một đệ tử.” Âm Tuyền liếc nhìn Ngải Thiển vẫn giữ dáng vẻ dịu dàng điềm đạm.
“Cái gì?” Ngải Thiển la hoảng, vung hai tay lên, vẻ mặt không thể tin được.
“Nguyệt sư thúc từng thu đệ tử, hơn nữa chỉ thu một người.” Âm Tuyền bỗng có chút đắc ý, nhìn dáng vẻ giật mình của Ngải Thiển, nàng ta cảm thấy mình đã đạt được mục đích.
Lại nghe thấy thế, Ngải Thiển bình tĩnh lại, mở to đôi mắt sáng rỡ nhìn Âm Tuyền: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó?” Âm Tuyền sửng sốt một chút liền lập tức nói: “Sau đó, nghe nói Nguyệt sư thúc muốn thu đồ đệ, biết tại sao không?”
Lại nữa! Ngải Thiển bỗng thấy có ác cảm, cố nén xúc động muốn trợn trắng mắt, hỏi theo những gì Âm Tuyền chờ mong: “Vì sao?”
“Bởi vì Nguyệt sư thúc coi muội là thế thân của sư tỷ.” Âm Tuyền cười, sư tỷ trong lời nàng ta chính là đồ đệ mà Nguyệt Ca thu một ngàn năm trước. Nàng ấy vào Tử Nguyệt môn sớm hơn nên phải gọi một tiếng sư tỷ. Dù sao thì người cũng hồn phi phách tán rồi, gọi một tiếng sư tỷ thì đã sao?
Ngải Thiển không nói gì. Từng nghe qua thế thân của người yêu, thế thân của mẹ nhưng lần đầu tiên nàng nghe thấy thế thân của đồ đệ. Thật đúng là thần kỳ. Quả nhiên thế giới này không thiếu điều kỳ lạ. Nàng nghiệm ra một điều rằng một ngày nào đó bị hù chết có lẽ sẽ lại xuyên không nữa.
Nàng cười như không cười nhìn Âm Tuyền, phục hồi tinh thần lại từ trong sắc đẹp của nàng ta. Nghe những lời này nàng mới biết mục đích Âm Tuyền tìm mình. Chẳng qua -- “Bây giờ sư tỷ ở đâu?” Vẫn nên hỏi thêm chút tin tức xấu này đi.
“Muội cũng gọi sư tỷ?” Âm Tuyền hơi nhíu mày.
“Muội gọi sư tỷ thì sao?” Mặt Ngải Thiển đầy hoang mang. “Muội không biết tên sư tỷ, chỉ có thể gọi là sư tỷ, không thể trực tiếp gọi sư tỷ được.”
Một tiếng lại một tiếng sư tỷ của Ngải Thiển xoay Âm Tuyền đến chóng mặt. Mặt nàng ta hơi đỏ lên: “Được rồi, đừng nói nữa, sư tỷ đã hồn phi phách tán. Nguyệt sư thúc cũng đã sớm quên chuyện một ngàn năm trước. Chính thúc ấy cũng không biết đã từng thu một đồ đệ.”
“Là sao? Huynh ấy bị mất trí nhớ à?” Ngải Thiển cảm thấy tâm trạng đột nhiên dao động, chỉ thấy có cái gì đó đang cuộn trào mãnh liệt trong lòng, ẩn ẩn thấy rất khó chịu, tế bào toàn thân như nghẹn lại nhưng không thể nói rõ tại sao.
Âm Tuyền cười bí hiểm, nhìn Ngải Thiển sốt ruột mà chẳng vội trả lời.