Điện Tử Nguyệt không yên tĩnh như trước. Chỉ nghe tiếng va đập, thì ra là Ngải Thiển đang khua khua gõ gõ trên vách đá.
Hôm nay Nguyệt Ca xuống núi làm từ thiện, Ngải Thiển một mình rảnh rỗi nhàm chán liền tìm kiếm trong điện Tử Nguyệt, hy vọng có thể gõ ra được một hang bảo vật.
Chỉ tiếc là gõ một vòng, chỉ thấy vách tường này là một, có nghĩa là không có kinh hỉ cho nàng.
Ngải Thiển ném cây gậy đi đầy thất vọng, ngồi xổm xuống, chống tay lên má ra vẻ trầm tư.
Đúng lúc này, một hồi tiếng bước chân nho nhỏ truyền tới từ ngoài điện, thướt tha duyên dáng như đang múa.
Ngải Thiển ngẩng đầu, một bóng ma đang đi về phía này. Vì ngược sáng nên chỉ thấy nàng ta mặc váy màu tím, đeo miếng bạch ngọc bên hông, trên cổ tay có một dải lụa mỏng mềm mại màu tím nhạt.
"Ngải cô nương?" Nữ tử mở miệng thăm dò, giọng nói như tiếng trời.
Ngải Thiển nghe thấy mới biết cái gì là tiếng trời như trong sách miêu tả. Nàng sững sờ rất lâu rồi mới nâng tay che cái miệng nhỏ nhắn, quên cả trả lời câu hỏi của nữ tử.
"Cô nương?" Nữ tử bước tới, rời khỏi nơi ánh sáng mạnh.
Ngải Thiển thấy rõ dung mạo của nữ tử này, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung - khuynh quốc khuynh thành! Cái gì là da như mỡ đông, cái gì là vô cùng mịn màng, cái gì là mặt mày như họa, cái gì là - đẹp như thiên tiên...
Lần này Ngải Thiển bị kinh hãi thật rồi. Nàng nâng tay bịt miệng, đôi mắt đẹp mở lớn như chuông đồng. Sao lại có một nữ tử cao quý nhã nhặn lịch sự như thế đứng trước mặt nàng chứ? Dù là nữ nhưng Ngải Thiển lại không có cảm giác ghen tỵ mà chỉ cảm thấy tự ti, đúng là núi cao còn có núi khác cao hơn.
Nữ tử cười thanh nhã, bước từng bước sen đi tới gần Ngải Thiển, cúi đầu lẳng lặng nhìn nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, Ngải Thiển thoạt nhìn như một cô thôn nữ. Chỉ cần khí chất bên ngoài nữ tử này đã đủ xứng với Nguyệt Nguyệt rồi.
Một lúc lâu sau Ngải Thiển mới lấy lại tinh thần từ trong sắc đẹp của nữ tử, cười xấu hổ, nói: "Cô nương gọi ta?"
"Ừ." Nữ tử gật nhẹ đầu, từ đầu tới cuối đều cười e thẹn như hoa.
"Có chuyện gì à?" Ngải Thiển đứng lên từ trên đất, đấm đấm đôi chân hơi tê, nhìn chằm chằm nữ tử đầy nghi ngờ. Lúc này nàng mới kịp phản ứng, nữ tử này là ai? Sao lại tới tìm nàng?
"Có chút chuyện." Nữ tử bước lên phía trước, tao nhã ngồi xuống một cái ghế.
"Chuyện gì?" Ngải Thiển tò mò, ngồi xuống đối diện với nữ tử, vẫn đang phán đoán thân phận của người này.
"Ta là đệ tử của Lưu Niên sư phụ, tên là Âm Tuyền." Nữ tử bỗng giới thiệu thân phận của mình, giọng nói thanh nhã như cúc.
Đệ tử của Lưu Niên? Ngải Thiển kinh ngạc. Lưu Niên mặt than kia mà có đồ đệ mỹ nhân thế này ư? Thật khó tin.
Âm Tuyền hé đôi môi đỏ mọng, cười cười. Nàng không nói cho Ngải Thiển biết mục đích năm đó của mình là bái Nguyệt Ca làm sư phụ, vốn tới vì Nguyệt Ca. Nhưng huynh ấy không thu đồ đệ. Vì để có thể thấy huynh ấy nên mình chỉ có thể lui về, bái Lưu Niên làm sư phụ. Như thế thì nàng vẫn có cơ hội. Bất tri bất giác đã vào Tử Nguyệt môn hơn trăm năm, nàng cũng đã tu được tiên cốt, bây giờ tiên lực cũng có chút thành tựu. Nhưng vẫn không có chút tiến triển nào với Nguyệt Ca.
Mấy ngày trước nghe nói Nguyệt Ca dẫn theo một nha đầu về, còn quyết định thu nàng ta làm đồ đệ. Vốn nàng định đi qua tìm hiểu ngay lập tức nhưng bình tĩnh lại, đợi tới hôm nay khi Nguyệt Ca rời khỏi núi Tử Nguyệt mới sang xem.
Nàng còn chưa tin lời đồn Nguyệt Ca cho Ngải Thiển tiên cốt. Lúc thấy mới không thể không tin được. Tiên khí tràn ngập, da thịt sáng ngời, linh khí bức người. Không phải là tiên cốt thì là gì?