"Nha đầu." Nguyệt Ca khẽ nói, mái tóc đen bóng mềm mại như tơ xõa ra. "Huynh ổn chứ?" Nghe tiếng, Ngải Thiển vội vàng quay đầu lại, trong mắt tràn đầy kinh hỉ.
Trong lòng Vân Chiến cũng mừng rỡ, nhìn về phía Nguyệt Ca như thể hắn là vật báu đã mất nay tìm lại được.
Nguyệt Ca cười bất đắc dĩ. Hai người này tưởng tượng quá xa rồi. Hắn có chuyện gì được chứ, họ cứ như thể hắn gặp chuyện vậy. Nhưng hắn vẫn thanh thanh nhã nhã nói: "Rất ổn."
Xác định Nguyệt Ca không có gì bất thường, Vân Chiến cũng không đa sầu đa cảm như đàn bà, nụ cười trên mặt hắn lại nở ra sáng ngời như trước: "Sao? Thấy được gì rồi?"
Ngải Thiển đi qua, nhìn Nguyệt Ca chằm chằm đến mức hắn mất tự nhiên mới thu hồi tầm mắt, rồi hỏi: "Yêu quái này là gì vậy?"
"Không có gì, chỉ là tiểu yêu thôi. Vì sở thích kỳ lạ của cá nhân mới thu gom tóc của nam nhân." Nguyệt Ca hờ hững nói.
"Ặc, vì sao?" Ngải Thiển cảm thấy thật khó hiểu. Sở thích kỳ lạ và việc thu gom tóc của nam nhân có liên quan gì tới nhau? Lại còn giết người ta nữa.
"Yêu quái này vốn là một vật dơ bẩn trong núi tu thành tiểu yêu, chỉ khoảng năm trăm năm. Nó yêu nam nhân, nói chính xác hơn là yêu tóc của họ."
"Hả?" Ngải Thiển nghe được điều kỳ lạ, kìm lòng không đậu mà hả một tiếng, ngắt lời Nguyệt Ca.
Nguyệt Ca liếc Ngải Thiển một cái, mỉm cười, nói: "Nó quyến rũ nam nhân này, ngắm nghía tóc hắn mỗi ngày, mái tóc nam nhân kia tựa như tơ lụa, như thác nước, cực kỳ mỹ lệ. Vốn ban đầu rất tốt nhưng một ngày, nam nhân này già đi, mái tóc mỹ lệ không còn đen bóng nữa. Ngay lập tức, tiểu yêu này mất hứng thú, cực kỳ thất vọng."
"Sau đó thì sao?" Ngải Thiển vội vàng muốn biết kế tiếp ra sao.
Nguyệt Ca vươn tay vò vò góc áo Ngải Thiển, nói không nhanh không chậm: "Sau đó, tiểu yêu này giết nam nhân kia. Sau đó lại cảm thấy trống rỗng, còn muốn có mái tóc mỹ lệ của nam nhân thuở ban đầu. Vậy nên nó liền tìm kiếm khắp nơi, giết người, thu gom tóc, muốn tạo ra một mái tóc nam nhân mỹ lệ như thế."
"Đệ nói yêu quái này giết những người này là vì mái tóc?" Vân Chiến cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, vô cùng phẫn nộ.
"Đúng là kỳ cục." Ngải Thiển nghe vậy thì cảm thấy hứng thú dạt dào, không phẫn nộ như Vân Chiến.
"Ừ." Nguyệt Ca gật đầu.
"Sao lại không bắt được nó?" Vân Chiến nghĩ tới điều này thì cảm thấy bất mãn.
"Đó là vì nó có yêu pháp bí truyền Đào Dật thuật (thuật lẩn trốn) rất cao." Nguyệt Ca cười khẽ, cảm thấy không có gì đáng kể.
"Đồ khốn, dám trốn khỏi tay gia, lần này biết được lai lịch của ngươi, không bắt ngươi về chưng là không được!" Vân Chiến vung tay, dường như để hả giận.
"Huynh chắc chắn mình có thể bắt được nó à?" Ngải Thiển cười yếu ớt, kéo dài giọng hỏi, không sợ lời này sẽ đắc tội Vân Chiến. Trên thực tế, đúng là nàng cố ý muốn chọc tức hắn.
Nhưng phản ứng của Vân Chiến lại nằm ngoài dự đoán của nàng. Hắn gật đầu, hùa theo lời nàng: "Đúng, đúng là ta không bắt được nó. Xem ra cần phải bàn bạc kỹ hơn, nghĩ cách khác."
Lời thừa nhận bản thân không làm được một cách thẳng thắn này khiến Ngải Thiển khâm phục. Vân Chiến không phải là người chết vẫn giữ sĩ diện. Không tệ.
"Đệ đi là được mà." Nghe xong lời Vân Chiến, Nguyệt Ca thản nhiên nói.
"Không được, đệ không thể đi." Vân Chiến sốt ruột, vội vàng chìa tay ngăn cản.
"Không sao đâu." Nguyệt Ca hơi nhếch môi với Vân Chiến. "Tiểu yêu này chưa đủ khả năng để đệ phải dùng tiên pháp thượng thừa."
"Vẫn không được." Vân Chiến lắc đầy, dù thế nào cũng không được.
"Đúng vậy, Nguyệt Nguyệt, huynh đừng đi. Chỉ là một tiểu yêu thôi, chúng ta nghĩ cách giải quyết là được."Ngải Thiển cũng nói giúp Vân Chiến. Không có cách nào, nàng cũng lo Nguyệt Ca sẽ xảy ra chuyện.
"Nha đầu, ta đưa muội theo thì sao? Chúng ta thu phục tiểu yêu này xong có thể tìm bảo vật trong rừng. Chắc chắn trong đó có rất nhiều bảo vật." Nguyệt Ca không trả lời trực tiếp mà chuyển sang đề tài Ngải Thiển cảm thấy hứng thú.
Quả nhiên, hai mắt Ngải Thiển mở to đầy hưng phấn. Nàng ôm lấy Nguyệt Ca, nói: "Vậy huynh nhanh đưa muội đi đi." Trong nhất thời, nàng đã quên phép tắc, chỉ nghĩ tới bảo vật nơi rừng sâu kia.