“Ta chưa điều tra được yêu quái này là gì. Nó chỉ hại nam nhân, hơn nữa đều là nam nhân không có tóc.” Vân Chiến cau mày, nói. “Thật là kỳ lạ, vì sao lại cần tóc chứ?” Ngải Thiển nghe hứng thú dạt dào: “Yêu quái cạo sạch tóc à?”
“Ừ.” Vân Chiến gật đầu, vẻ mặt hơi ngưng trọng. Đừng thấy bình thường hắn chỉ có bộ dáng cười ha ha không đứng đắn, thực ra là người nhiệt tình nahats, cực kỳ ghét cái ác như kẻ thù. Một ngày không trừ yêu diệt quái là một ngày hắn không thoải mái.
“Chết thế nào?” Nguyệt Ca vung tay lên, từ đầu tới cuối nét mặt không hề thay đổi. Bộ quần áo trắng khiến hắn như rời xa thế tục.
“Là bị yêu khí tập kích như thường, không cảm thấy được yêu lực cao bao nhiều.” Vân Chiến càng nghĩ càng thấy kỳ lạ. Sao hắn không bắt được yêu quái này? Là do hắn yếu đi à? Hay là yêu quái quá giảo hoạt?
Nguyệt Ca nghe xong, không nói gì. Bỗng hắn chắp hai tay trước ngực, vẻ mặt bình tĩnh. Nghe Vân Chiến dài dòng hồi lâu vẫn không rõ ràng, không bằng tự hắn thi triển pháp lực, mở nhãn giới xem cho rõ ràng.
Một vòng ánh sáng, màu trắng dịu dàng khoác lên quanh người NGuyệt Ca rất nhanh. Hai mắt hắn nhắm nghiền như đang ngồi thiền, tường hóa thánh khiết.
Vân Chiến thấy thế, ngoan ngoãn nhậm miệng, không phát ra tiếng nào nữa. Biết sư đệ lại khiến thân tiên của mình bị hao tổn, hắn không kìm được nỗi lo trong lòng. Sư phụ từng nói, tuy tiên lực của sư đệ cao nhất trong bọn hắn nhưng không được sử dụng tiên pháp thượng thừa một cách tùy tiện. Tuy sau khi dùng không thấy có gì bất thường bên ngoài nhưng dần dà, vào một ngày nào đó có thể sẽ bùng nổ. Lúc đó sư đệ liền gặp nguy hiểm. Sư phụ nói chuyện này có liên quan tới chân của sư đệ.
Trong mắt Ngải Thiển toàn là một màn chấn động này của Nguyệt Ca nhưng khi dư quang nơi khóe mắt nàng bắt được ánh mắt lo lắng của Vân Chiến thì không khỏi cảm thầy kỳ lạ. Nàng giật mình, bước khẽ tới bên Vân Chiến, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Vân Chiên suy nghĩ một lúc lâu mới cảm thấy không cần phải nói cho Ngải Thiển nên nói: “Không sao.”
“Thật?” Rõ ràng Ngải Thiển không tin. Ánh mắt lo lắng vừa rồi không phải là giả. Là vì hành động lúc này của Nguyệt Ca sao?
“Thật!” Vì để chứng minh lời mình nói là thật, Vân Chiến gật đầu thật mạnh.
Đôi mắt sáng ngời của Ngải Thiển lóe lên, chợt nàng nhe răng cười nhưng giọng vẫn nhỏ như cũ, sợ phiền Nguyệt Ca. “Có phải Nguyệt Nguyệt làm như vậy sẽ gặp nguy hiểm không?” Tuy nàng không hiểu nhưng vẫn có thể sát ngôn quan sát được.
Thật quá nhạy cảm! Đúng hơn là quá nhạy bén! Vân Chiến kinh ngạc, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, chỉ há hốc miệng mà nhìn Ngải Thiển.
“Phải không?” Ngải Thiển hỏi lại, nhất định nàng phải hỏi tới cùng. Khí tức trên người nàng bỗng nhiên đông lại.
“Phải…” Vân Chiến ngây ngẩn, đáp. Kỳ lạ quá! Khí tức trên người Ngải Thiển thật cường thế, khiến người ta bất giác khuất phục. Tình huống này là sao? Sao nha đầu này có thể mạnh mẽ như thế? Không phải là nó phát ra từ thực lực là là từ khí chất bên trong khiến người ta phải khuất phục.
“Vì sao?” Vẻ mặt Ngải Thiển vẫn ngọt ngào.
“Chuyện này có liên quan tới tật ở chân đệ ấy. Đệ ấy không được dùng tiên pháp thượng thừa, nó sẽ khiến thân tiên của đệ ấy bị hao tổn, hây hại tới đệ ấy. Tới một ngày bùng bổ, thần cũng khó cứu. Tuy bây giờ không nhìn ra tổn thương gì.” Vân Chiến cau mày, nên thành thật mà nói cho Ngải Thiển. Thật ra nói ra cũng chẳng ảnh hưởng gì, trực giác cho hắn thấy nha đầu này có thể tin được.
Ngải Thiển nghe Vân Chiến nói, ngẩn ra, đứng sững taojchoox. Tình huống này, là gì chứ? Rốt cuộc sẽ tổn thương tới mức nào? Lâu sau, nàng mới thì thào nói: “Trước kia huynh ấy từng đầy với Ma Quân hai lần, có phải đều dùng tiên pháp thượng thừa? Có phải sẽ bị tổn thương?”
“Hả?” Giọng Vân Chiến đột ngột cao vút. “Tàn Diên lại tới à?”
“Đúng vậy.” Ngải Thiển nhìn Vân Chiến bằng ánh mắ khó hiểu.
“Một trăm năm qua hắn chưa từng tới, ta mới yên tâm mà tới nhân gian dạo chơi… không, du lịch. Không ngờ hắn lại tới. Không được, ta không thể đi nữa, phải canh giữ bên cạnh tam sư đệ, không để đệ ấy lại đánh nhau với hắn nữa.” Vân Chiến lẩm bẩm một mình. “Còn phải nhanh gọi nhị sư đệ về.”
Vân Chiến đi qua đi lại, biểu lộ sự sốt ruột của mình. Ngược lại, Ngải Thiển rất bình tĩnh suy nghĩ một chút rồi nói: “Muội cũng sẽ bảo vệ Nguyệt Nguyệt.”
Lúc này, Nguyệt Ca thu hồi tiên pháp, vừa vặn nghe được những lời này của Ngải Thiển, trái tim đập lỡ một nhịp, nỗi xúc động dâng lên. Chỉ một câu nói đơn giản đã có thể khiến lòng hắn dao động. Tuy… hắn không cần nha đầu này bảo vệ mà chính nàng mới là người hắn cần bảo vệ.