Noãn Noãn sững sờ, ngước mắt kinh ngạc nhìn Long Khê, nhìn ánh mắt van xin cùng kiên định của hắn.
Người trong tửu lâu đều nhìn về phía hai người bọn họ, hai đại nam nhân xinh đẹp kỳ cục ôm nhau…
Tiếng bàn luận xung quanh nhanh chóng khiến Noãn Noãn hoàn hồn, cô muốn thoát khỏi lồng ngực của Long Khê, nhưng Long Khê lại ôm chặt cô không buông.
Long Khê kiêu ngạo, cũng đặc biệt trời sinh con cưng luôn đi thẳng, phụ thân của hắn luôn trải con đường tốt nhất cho hắn, chưa từng có một khát vọng một vật như vậy. Hắn sẽ không để cho Noãn Noãn rời đi, sẽ không!
“Long Khê, buông tôi ra!” Noãn Noãn nhỏ giọng nói: “Kim Ưng vì tôi mà bị bắt, tôi không thể để mặc kệ ngồi coi được!”
Long Khê ôm cô thật chặt, nổi giận: “Nói láo, nàng nói láo, không phải bởi vì lương cắn rứt mà nàng mới đi tìm Kim Ưng, chỉ bởi vì nàng không quên được hắn thôi!”
Noãn Noãn chợt ngước mắt nhìn Long Khê, cặp mắt đỏ rực phát ra hồng quang yêu dị, da thịt như ngọc nổi lên gân xanh. Noãn Noãn lập tức sửng sốt, cô chưa từng gặp qua Long Khê như vậy. Long Khê tà mị, Long Khê hồn nhiên, giờ phút này toàn bộ biến thành gương mặt Long Khê tức giận. Không nghĩ tới, Long Khê cũng có một mặt kinh người như vậy.
“Chúng ta không cần nói ở đây!” Nhìn đám người xem chuyện vui xung quanh, Noãn Noãn lôi kéo Long Khê ra khỏi tửu lâu, nhảy lên nóc nhà đối diện.
Long Khê vẫn nhìn chằm chằm vào Noãn Noãn không hề chớp mắt, mặc cho cô lôi kéo hắn ngồi trên nóc nhà.
“Long Khê…” Noãn Noãn thử bình phục tâm tình, đang muốn mở miệng, chợt bị Long Khê kéo tới gần, hồng quang nóng như lửa, khiến Noãn Noãn không kiềm hãm được lui bước.
Long Khê dùng tay có lực, hắn hung hăng nâng chặt lấy mặt Noãn Noãn, hung mãnh loạng quạng hôn xuống, hung hăng gặm đôi môi cô!
“Ưm!” Noãn Noãn bị đau kêu rên, mùi máu tươi chân thật cảm nhận được nụ hôn của Long Khê, mang theo sự cố chấp đặc hữu, cũng có cực đoan, không thuần thục liếm láp môi của cô, rồi trong nháy mắt hung hăng cắn lên, sau đó tìm được cơ hội, cái lưỡi hồng nhuận mạnh mẽ xông vào miệng cô, vụng về mà không lưu loát khuấy đều, mút nước miếng cô, cậy mạnh xông vào.
Noãn Noãn rút lui, không có biện pháp, đột nhiên hung hăng cắn lên môi của hắn.
Long Khê chợt đẩy cô ra, lấy tay cản trở đôi môi màu tím nhạt, mâu trung đều là sự uất ức.
Noãn Noãn cũng nhân cơ hội lấy hơi, nhìn dáng vẻ uất ức của hắn có chút không nhẫn tâm, đôi mắt mờ mịt nhìn xung quanh, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, nhưng mà tôi phải đi!”
Mấy ngày nay tiêu dao vui vẻ là sự phóng túng lớn nhất của Noãn Noãn. Nếu tiếp tục như vậy nữa, Noãn Noãn sợ mình sẽ hãm sâu vào trong đó, cũng sợ càng khó thoát khỏi Long Khê hơn.
Long Khê buông tay, đôi môi màu tím nhạt xinh đẹp, hồng mâu cực kỳ mê người.
Noãn Noãn đứng dậy, chậm rãi rời đi.
Sau lưng, trên mặt Long Khê có một tia kỳ quái.
Sau một canh giờ, Noãn Noãn cưỡi một con ngựa, lên đường tới Đô thành. Tuyết lại rơi xuống lả tả, thời tiết hình như cũng lạnh hơn. Toàn thân Noãn Noãn đều được bao bọc bởi áo khoác lông cáo, chỉ lộ ra đôi mắt.
Mấy lần ngoái lại nhìn, xác định Long Khê không đuổi theo, Noãn Noãn vui mừng nhưng đồng thời cũng có chút nghi ngờ. Lấy hiểu biết của cô, Long Khê tuyệt đối không phải là người dễ dàng buông tha như vậy, tại sao lại không đuổi theo? Nghĩ đến đây, Noãn Noãn lại không nhịn được cười khúc khích, Long Khê không theo tới, không phải là chuyện tốt sao, cô đỡ phải khó xử!
Trên mặt tuyết trước mặt xuất hiện hai đồng tử hồng y, rõ ràng là hai khuôn mặt thiên chân vô tà người gặp người thích, vậy mà Noãn Noãn lại hít vào một ngụm khí lạnh.
Sau khi biết được thân phận thực sự của hai tên đồng tử này, Noãn Noãn biết mình không phải là đối thủ của bọn họ. Phượng Phiên và Long Cẩm, tuyệt đỉnh cao thủ trên giang hồ, võ công chỉ dưới Thánh hoàng, có trên dưới trăm năm công lực. Một khi bọn họ ra tay thì có lẽ Noãn Noãn ngay cả một chiêu cũng không đỡ kịp.
Noãn Noãn nắm chặt ngón tay, lúc này trong móng tay cô đều là độc phấn, luận võ công, cô không phải là đối thủ của bọn họ, nhưng bàn về độc thuật, Noãn Noãn không cho là thiên hạ có mấy người có thể là đối thủ của cô.
“Ngươi nghĩ diễn lại trò cũ sao?” Phượng Phiên tiến lên một bước, cười lạnh nói. Mặt mũi ngây thơ, lại phát ra âm thanh trầm lãnh, càng khiến cho lòng người e sợ.
Noãn Noãn không lên tiếng, chỉ là âm thầm đề phòng, trong khi muốn tìm thời cơ phóng độc phấn trong tay ra, lại thấy hai đồng tử kia đạp đất bay lên, trong nháy mắt mất đi bóng dáng. Một tiếng cười nhẹ truyền đến, hai tia chớp từ hai bên đâm về phía Noãn Noãn, cực kỳ dị thường. Noãn Noãn sững sờ, né tránh không kịp, chỉ nhanh chóng bắn ra độc phấn.
Mặc dù biết là vô dụng, nhưng vẫn cảm thấy may mắn.
Huyệt vị quanh thân bị khống chế, Noãn Noãn sững người, nhìn hai tia chớp kia từ từ ngưng tụ thành người.
Phượng Phiên không việc gì, nhưng sắc mặt Long Cẩm lại xanh lét, triệu chứng này xem ra là đã trúng độc.
Một tiếng nguyền rủa khẽ bật ra từ trên khuôn mặt đáng yêu của Long Cẩm, đôi mắt phát ra ánh sáng lạnh lùng.
“Đại sự quan trọng hơn!” Phượng Phiên ngăn Long Cẩm đang giận giữ lại, xoay người hướng về phía Noãn Noãn: “Không muốn chết thì giao thuốc giải ra đây!”
Noãn Noãn lắc đầu một cái: “Giao thuốc giải ra còn chết nhanh hơn, ngươi cho rằng ta không biết sao?”
Phượng Phiên và Long Cẩm liếc nhau một cái, đột nhiên vươn tay đánh về phía Noãn Noãn, Noãn Noãn lập tức mất đi ý thức.
※
Mở mắt ra, thứ đầu tiên cảm nhận được chính là cái gáy đau điếng, Noãn Noãn một tay vuốt, ánh mắt nghi hoặc nhìn căn phòng hoa lệ xa lạ.
Điêu lan ngọc thế, xa hoa, không giống nhân gian, Noãn Noãn cảm thấy chỉ có thể dùng từ này mà giải thích. Dù là phòng sang trọng nhất trong hoàng cung vương triều Mộ Dung cũng không sánh bằng: Cả căn phòng không hề có một chút gỗ vụn, tất cả đều dùng bằng ngọc thạch xây đắp mà thành. Khung cảnh trước mắt quả là chấn động lòng người, nhưng thôi, xem thế là đủ rồi.
Noãn Noãn sững sờ nhìn qua tất cả, nhanh chóng nhíu mày. Tất cả sự việc trước khi hôn mê dần dần xuất hiện, đột nhiên cô nghĩ đến đây là địa phương nào, chẳng lẽ là…
“Tiểu thư, ngài đã tỉnh rồi?” Một giọng nói ôn nhu như hoàng oanh vang lên. Noãn Noãn ngước mắt nhìn, trước mặt là một vị tuyệt thế giai nhân, mặt mày ôn nhu, thật là nhã nhặn: “Ngài đã tỉnh là tốt rồi, nô tỳ phái người đi thông báo cho điện hạ!”
Nữ tử kia rất nhanh đi ra ngoài nói cái gì đó với thị nữ, thị nữ kia rời đi, nữ tử đó lại đi vào, “Long tiểu thư, nô tỳ gọi là Tri Họa, còn có một người nữa là Thính Cầm, là điện hạ đặc biệt sai đến hầu hạ tiểu thư!” Nữ tử tên Tri Họa vừa nói xong, chỉ thấy một tuyệt sắc nữ tử áo vàng đi vào, trên tay bưng một cái khay tinh xảo, đặt lên cái bàn trong suốt ở giữa phòng.
“Nô tỳ gọi là Thính Cầm, để nô tỳ hầu hạ tiểu thư rửa mặt thay quần áo!” Nữ tử kia cung kính hành lễ.
Noãn Noãn cau mày, quả nhiên nơi này là Hộ Long điện. Quả nhiên giống như trong truyền thuyết, tiên cảnh nhân gian. Không trách được mấy trăm năm qua, nhiều người trong thiên hạ muốn tu luyện thành Kim Long thiên tử tới vậy. Phô trương như thế này thì có vô số người muốn trầm luân ở trong đây rồi.
Noãn Noãn đứng dậy nhàn nhạt nói: “Cảm ơn ý tốt của điện hạ các ngươi, nhưng hiện tại ta có chuyện quan trọng muốn làm, không thể ở lâu. Cáo từ!” Noãn Noãn vừa nói vừa thay quần áo, đi giày vào, muốn chạy ra ngoài.
Tri Họa cùng Thính Cầm liếc nhau một cái, rất nhanh, hai người lui ra.
Noãn Noãn đang cảm thấy kỳ quái thì một thân Long Văn hồng y xuất hiện ở trước cửa.
Tử kim quan, long văn hồng bào, tóc bạch kim phiêu dật, ngũ quan tuyệt mỹ, hai hàng lông mày nhăn chặt: “Nàng cứ như vậy không chờ đợi muốn rời khỏi?”
Noãn Noãn cau mày, trách hắn sai hai vị hộ pháp Phượng Phiên Long Cẩm dẫn cô tới nơi này, làm chậm trễ thời gian. Vì vậy lạnh lùng nói: “Khê, tôi đã nói rất rõ ràng, tôi phải đi!”
Hai hàng lông mày của Long Khê đột nhiên giãn ra: “Được, ta thả nàng ra!”
“Bắt nàng không phải là ý của ta, là ý của phụ hoàng!” Long Khê chậm rãi tiến lên, nở một nụ cười vô cùng rực rỡ với Noãn Noãn, trăm hoa cũng không sánh kịp. Đôi tay như ngọc kia, nhẹ nhàng lau khuôn mặt nhỏ nhắn của Noãn Noãn: “Mặc dù ta không cam lòng để nàng rời đi, nhưng tuyệt đối sẽ không giam cầm tự do của nàng. Nếu nàng đã muốn thì cứ như vậy đi, nhưng nhớ kỹ một điều…” Đột nhiên hắn lôi kéo tay Noãn Noãn, đặt ở trong ngực của mình, ánh mắt ẩn tình nói: “Nàng nhớ kỹ phải quay lại đó. Nếu nàng không trở lại, ta sẽ đi tìm nàng. Đến lúc đó bị ta bắt được, thì cả đời này nàng cũng không thoát khỏi ta đâu!”
Noãn Noãn ngẩn ra, đối mặt với sự uy hiếp ngọt ngào của Long Khê, á khẩu không nói được nên lời. Cô cũng không phải là người của hắn, cũng không đồng ý với hắn cái gì, chỉ là bạn chơi lúc nhàm chán, tại sao.. Tâm, lại xúc động bởi vì Long Khê nghiêm túc cùng cố chấp. Thay vì để hắn hãm sâu, không bằng…
Noãn Noãn chậm rãi thu hồi tay của mình, ngước mắt chăm chú nhìn Long Khê: “Long Khê, chúng ta không có bất kỳ quan hệ…”
Noãn Noãn còn chưa nói hết, đã bị hôn môi thật mạnh. Lần này rất dễ nhận thấy kỹ thuật hôn môi của Long Khê đã có tiến bộ, không lung tung cắn nuốt như lần trước, rất nhanh ngậm vào môi của cô, cùng dây dưa.
Noãn Noãn bị hắn hôn nói không ra lời, chỉ có thể đẩy hắn ra xa. Khoảng cách an toàn, nàng mới bắt đầu thở hổn hển.
“Noãn Noãn, nàng còn nói như thế nữa, ta sẽ lại hôn nàng!” Long Khê cũng hơi thở hổn hển, uy hiếp nói.
Noãn Noãn tức cười, phiền não trong lòng, nhưng mà đối với chấp nhất của Long Khê, không thể ghét nổi.
“Hiện tại ta đưa nàng đi ra ngoài. Nếu không phải là có chuyện quan trọng phải làm, ta sẽ không để cho nàng một mình mạo hiểm, chỉ là…” Long Khê chợt cười một tiếng, nháy nháy mắt khác thường, lòng bàn tay mở ra, một ngọc bội Phi Long xuất hiện, chỉ thấy ngọc bội kia trong suốt, nhất định không phải là phàm vật.
“Nàng mang ngọc bội này theo, nếu như gặp phải nguy hiểm thì lấy ra. Ta tin thiên hạ này không có người nào dám đối nghịch với Hộ Long điện!” Long Khê nghiêm túc nói, đặt ngọc bội vào trong lòng bàn tay cô.
Noãn Noãn chỉ cảm thấy ngọc bội kia thật nặng nề, chỉ có điều từ trước đến nay cô không bao giờ chê vật hộ thân, hơi chần chừ thu lại.
Long Khê đột nhiên cười hài lòng đến khác thường, kéo Noãn Noãn đi ra ngoài: “Đi nhanh đi, thừa dịp phụ hoàng ta chưa trở về!”
Noãn Noãn đi theo hắn, trực tiếp tiến vào một khung cảnh hỗn độn. Chờ đến khi thấy rõ được cảnh vật trước mắt, mới phát giác mình đang ở trên một đường lớn, bên cạnh chính là con ngựa trắng ban đầu của cô, ngoái đầu lại nhìn sau lưng, lại không thấy gì cả.
“Nàng không tìm được cửa vào đâu, nơi này là đường lớn đi thẳng tới Đô thành, nàng cưỡi ngựa đi về phía trước là có thể tới nơi rồi. Ba ngày sau ta ở chỗ này đợi nàng. Noãn Noãn, nàng nhất định phải trở lại, nếu như nàng không trở lại…” Long Khê nói xong, lại tiến đến gần.
“Được được được!” Noãn Noãn chỉ có thể đầu hàng, trước hết hiện tại cô phải thoát khỏi Long Khê rồi mới nói tiếp!
Long Khê lại cười hả hê giống như đứa trẻ!
Nhìn nàng cưỡi ngựa càng ngày càng xa, vẻ mặt hài lòng ở trên mặt Long Khê buông xuống, rất ưu phiền, tung người biến mất ở quan đạo khác trong rừng rậm.
Trong đại điện rực rỡ, một nam nhân cao cao tại thượng, ngũ quan tuấn tuyệt, khí thế xuất thần, như thần tiên giáng thế, cùng một thân y bào vàng óng ánh, lạnh lùng nhìn hồng y nam tử đứng ở phía dưới.
“Khê nhi, tại sao con muốn làm như vậy?” Âm thanh trong trẻo của nam nhân Như Hồng Chung vang lên, uy nghiêm làm cho tất cả mọi người trong điện đều chấn động.
Hai nam tử mặc áo xanh đột nhiên quỳ xuống đất: “Thánh Hoàng, điện hạ phạm sai lầm, Long Cẩm Phượng Phiên khó chối tội này!”
Thánh hoàng lạnh lùng nhìn vẻ mặt quật cường của Long Khê, không kiên nhẫn phất nhẹ tay: “Không liên quan đến các ngươi, thiên lý tuần hoàn, thiện ác hữu báo, Hộ Long điện thật muốn đổi chủ!”
Long Khê đột nhiên ngẩng đầu lên, không phục nói: “Phụ hoàng, người nói quá lời. Noãn Noãn chỉ là một tiểu nữ tử, võ công không bằng ta, làm sao lại gây nguy hiểm cho Hộ Long điện!”
Thánh hoàng cười lạnh: “Cũng bởi vì là nữ tử, mới có thể Hàng Long phục Hổ Hoàng! Chuyện bổn tôn lo lắng nhất vẫn xảy ra!”
Phượng Phiên cùng Long Cẩm liếc nhau một cái, ôm quyền hỏi: “Thánh hoàng, có cần thuộc hạ đi…” Ánh mắt hai người loé lên một tia ác độc.
Thánh hoàng khẽ cau mày, khí thế lãnh trầm áp người không thở nổi: “Vẫn chưa tới thời khắc cuối cùng. Khê nhi, con nói ba ngày sau, nàng sẽ trở về?”
Long Khê khẩn trương gật đầu một cái.
“Rất tốt, nếu như ba ngày sau nàng không thể trở về, Long Cẩm, Phượng Phiên, giết nàng!” Lời nói lạnh lùng phát ra từ đôi môi mỏng manh mà tuyệt mỹ của nam tử.
Long Khê ngẩn ra, dường như muốn tranh thủ nói gì đó, lại bị ánh mắt lạnh lùng của nam nhân nuốt trở về: “Long Khê, nếu như con không muốn đợi ba ngày, như vậy hiện tại, phụ hoàng liền phái người đi giết nàng!”
Long Khê lập tức ngậm chặt miệng.
※
Lại lên đường một lần nữa, tốc độ của Noãn Noãn nhanh hơi, roi trên tay liên tục đánh vào mông ngựa, muốn tới được Đô thành trước khi trời tối.
Đột nhiên, trước mặt có một bóng đen khả nghi nằm trên nền tuyết trắng đang động đậy. Noãn Noãn nhìn thấy từ xa, để cho ngựa thả chậm bước chân.
Tiếng khóc của con nít truyền đến, Noãn Noãn sững sờ, chỉ thấy một phụ nhân té xỉu ở bên đường, mà trong ngực của nàng lại có một đứa trẻ được quấn trong tã lót.
Ghìm chặt cương ngựa dừng lại. Noãn Noãn nhìn hai mẹ con trong đống tuyết, hơi do dự nhưng vẫn từ trên ngựa nhảy xuống. Cô biết, nếu như cô không ra tay, hai mẹ con này nhất định sẽ chết rét!
“Ngươi có khỏe không?” Noãn Noãn từ từ đến gần phu nhân kia, hồi lâu sau, phu nhân kia mới gian nan ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, một đôi mắt xanh đen chăm chú nhìn cô: “Cứu…cứu con của ta!”
Nội tâm Noãn Noãn khẽ động, tiến lên ôm lấy đứa trẻ. Vừa mở áo choàng chặt chẽ bao lấy đứa bé, đột nhiên, một mùi là lạ khiến cho cô nhíu mày. Quen dùng độc nên rất nhanh cô hiểu ra là cái gì, ngồi bệt xuống đất, nhưng vẫn không đành lòng ném đứa bé ra.
Phu nhân kia chậm rãi nâng khuôn mặt tái nhợt lên, đột nhiên nở nụ cười, vô cùng quỷ dị: “Bổn cung chờ ngươi thật lâu, rốt cuộc bổn cung cũng chờ được cơ hội này rồi!”
Giọng nói âm trầm này… Noãn Noãn cắn chặt khớp răng, muốn vận công kháng độc, nhưng công lực toàn thân đã hoàn toàn biến mất, căn bản không còn bất kỳ sức lực nào.
“Ngươi không cần phải uổng phí hơi sức, ta biết rõ ngươi am hiểu độc. Cho nên để xử lý ngươi, tất nhiên sẽ không dùng độc dược bình thường. Đây là Hàng Long tán chuyên để đối phó với người trong Hộ Long điện, ngay cả hai vị hộ pháp Phượng Phiên Long Cẩm cũng không đỡ được, huống chi chỉ là một con nhóc Tử Long tướng quân như ngươi!” Nữ nhân nói, chậm rãi lấy mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra gương mặt vô cùng yêu mị, chính là Dung Yên Nhi.
“Thực sự là ngươi!” Noãn Noãn cắn chặt khớp răng, nhìn vẻ mặt hả hê của Dung Yên Nhi.
“Không sai, là ta, chỉ là ngươi biết quá muộn, đám người thế tục đều sẽ rơi vào cạm bẫy giả từ giả bi!” Dung Yên Nhi cười lạnh, liếc nhìn Noãn Noãn, tay run một cái, Noãn Noãn trơ mắt nhìn đứa trẻ trên tay Lão Vu Bà, áo choàng được vén lên, một con cẩu tử lăn xuống đọng ở trên tuyết.
Thi thể chó đầy máy lăn lăn trên đất, càng nhìn càng thấy ghê.
Noãn Noãn chỉ cảm thấy buồn nôn, đột nhiên bên tay vang lên âm thanh nữ nhân cười phách lối.
Noãn Noãn lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ nhân, chờ bà ta cười đủ rồi, mới lạnh lùng mở miệng: “Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?”
Dung Yên Nhi ngưng cười, tiến lên, đột nhiên vươn móng tay dài sơn đỏ, lạnh lùng nâng cằm Noãn Noãn lên, móng tay sắc nhọn cơ hồ tàn nhẫn tiến vào trong thịt Noãn Noãn.
“Thánh Anh thật tiến bộ, không biết là nên vui hay nên lo đây. Mấy năm qua, nhìn hắn vùng vẫy đợi chết, loại khoái cảm kia so với trực tiếp giày xéo hắn kích thích hơn. Cũng là bổn cung quá sơ suất, không ngờ trong thời gian ngắn như vậy, hắn lại tiến bộ như thế. Quan trọng nhất là không nghĩ tới hai tên hộ pháp chết tiệt kia lại xuất hiện!” Gương mặt yêu mị của Dung Yên Nhi tiến lại gần Noãn Noãn: “Bổn cung không thất bại, chỉ là vận số của Thánh Anh tốt một chút mà thôi! Hiện tại bổn cung muốn có được tất cả mọi thứ thuộc về bổn cung, mà ngươi, chính là lợi thế tốt nhất!”
Noãn Noãn gian nan hô hấp: “Ngươi đánh giá ta quá cao rồi, Mộ Dung Thánh Anh đã đem ta trở thành lợi thế trao đổi với Thánh Nguyên vương gia, cho ta xuất cung, ta không có uy lực lớn để giúp ngươi tìm về tất cả những gì ngươi bỏ lỡ đến vậy đâu!”
“Đó là do ngươi coi thường mình!” Dung Yên Nhi đột nhiên ngẩng đầu cười ha ha: “Ngươi trước kia, có lẽ Mộ Dung Thánh Anh sẽ không để ý tới, thậm chí có suy nghĩ tự tay phá hủy ngươi. Nhưng ngươi hiện tại, ngươi là hy vọng duy nhất của vương triều Mộ Dung, hắn sẽ không để cho ngươi chết ở trong tay ta!”
Noãn Noãn sững sờ, không hiểu được ý trong lời nói của bà ta.
“Long Noãn Noãn, bổn cung nên cảm tạ ngươi. Bởi vì ngươi thay đổi, khiến Mộ Dung Thánh Anh đem tất cả thẻ bạc đặt trên người ngươi. Hôm nay, thẻ bạc của hắn đều nằm trong tay bổn cung, ngươi nói, hắn sẽ không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ?” Dung Yên Nhi đột nhiên chuyển ngữ điệu: “Ngươi còn chưa nhìn qua thân thể của Mộ Dung Thánh Anh chứ? Thân thể của hắn rất đẹp, tái nhợt gầy gò, lại có một loại thần bí đáng sợ, ngươi nhìn qua tự nhiên sẽ mê muội.”
Noãn Noãn sững sờ, không nhịn được xuất khẩu châm chọc: “Đó là lòng của ngươi xấu xa. Lần trước ta giải độc, đã nhìn qua thân thể của hắn, đủ mong manh. Lão bà bà, ngươi quá lâu không có nam nhân rồi phải không?”
Dung Yên Nhi đột nhiên điên cuồng: “Ngươi nói cái gì? Ngươi nói ngươi đã nhìn qua thân thể của hắn? Long Noãn Noãn, ngươi nhất định phải chết!”
Dung Yên Nhi giơ bàn tay lên, năm ngón tay hung hăng đâm về phía đầu Noãn Noãn…